DBSKVN - Always Keep The Faith
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
♫ Music

[Vietsub+Kara][Perf] 110109 SBS Inkigayo Maximum - TVXQ
[Vietsub+Kara][MV] Why (Keep Your Head Down)
[Vietsub+Kara] 20101231 KBS Drama Awards - JYJ - Found You
Mỗi ngày một click để rum lên hạng nhé Khách viếng thăm

DBSK TVXQ
Tuyển Staff toàn Forum

Share | 
 

 [Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Pun_Kwon
Jaejae ♥ Yunnie

Nghỉ hưu non

Pun_Kwon

DB Won : 638
Bài gởi : 135
Thanked : 8
Tâm trạng : Hét hò

[Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete  _
Bài gửi  [Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete  Empty11.12.10 8:37#1

MẢNH NHẠC KHUYẾT

Author: [You must be registered and logged in to see this link.]
Rating: PG
Disclaimer: They belong to each others, hí hí!
Gerne: Pink, fluff, sad (?!?!)
Pairing: YunJae, pairing phụ: MinFood, MinSu, YooSu, Hanchul.
Status: Shortfic 3 parts – Completed.
A/N:
To nốt nhạc khuyết: tỉnh lại đi nhóc à, mày cứ nghĩ mày quan trọng sao? Mày nghĩ mày vĩ đại à? Không có mày, mọi thứ vẫn vậy, nhạc vẫn vang, chẳng ai thèm để ý xem mày có tồn tại hay không đâu. Cho nên, đừng tự cho mình là quan trọng, nếu như sự tồn tại của mày còn không có ý nghĩa với người ta, thì đừng trông mong gì đến việc họ sẽ không tổn thương mày. Nhé! Tỉnh lại đi!

Đặc biệt tặng Tohi a.k.a Haya: thank you for everything you’ve done. Believing is more than enough for me, I really appreciate that. Hope that you will never betray me, [Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete  357462, hope that we will never betray each other.

To all:
* Mọi người đừng trông mong gì nhiều vào fic này, chỉ là một câu chuyện bình thường trong vô số những câu chuyện thôi. Nếu ai đó tìm sự đột phá mới mẻ, xin lỗi là fic này không thể đáp ứng được điều đó. Nếu ai đó tìm những giây phút super sweet, fic này cũng chẳng phải như vậy. Và nếu ai đó tìm một thứ gì bi thương, angst từ đầu chí cuối, thì fic này không phải gu của bạn rồi. Những đoạn nội tâm sâu sắc, những chi tiết tả cảnh tuyệt đẹp, diễn biến tình cảm, hay bất kỳ thứ gì bạn mong chờ, nó sẽ chẳng đáp ứng điều chi hết. Fic viết ra trong lúc lộn xộn, có gì không phải thì bỏ qua nhé mọi người.
* Nhưng nếu một câu chuyện bình thường, những cảm xúc nhợt nhạt và lộn xộn đủ làm hứng thú bạn, thì mong rằng bạn sẽ đọc fic này. Và nếu bạn không sợ chán vì không có kịch tính, thì fic cũng rất mong nhận được comment. Nếu bạn đọc được fic trong một buổi chiều u ám, thì có thể sẽ gây thêm chút thú vị. Nhưng với thời tiết dạo này thì impossible, neh! Và cuối cùng, có lẽ fic sẽ hợp với những ai cảm thấy rằng “lòng tin là một thứ xa xỉ nhất trên đời”, chỉ có fic mới có thôi, lol.

[Pun: Đã được sự đồng ý của tác giả.]

Summary:
Có một mảnh nhạc khuyết, lặng lờ trôi trong chuỗi ngày âm thanh buồn thanh khiết. Có một mảnh nhạc không tròn âm, của những ngày em nhận ra mình chẳng là gì với cuộc sống. Em, chỉ là một mảnh nhạc không hoàn hảo.


*******************************



PART 1.

Mưa trái mùa, đột nhiên đổ ào trong trời trưa tan trường nắng gắt. Tôi hối hả tấp vào nhà sách gần trường, tôi không thích bị ẩm ướt, khó chịu lắm. Mưa trái mùa, không to, chỉ là một trận mưa ào và chợt tạnh. Tôi thở hắt ra bực bội chẳng muốn ra ngoài, quyết định lướt vài vòng trong nhà sách tìm thú vui. Nhẹ nhàng đi qua những hàng sách, mắt tôi thờ ơ chẳng thèm ngó lấy một quyển. Có điều gì đó cứ lợn cợn trong đầu làm tôi chẳng nghĩ được bao nhiêu, dạo gần đây có quá nhiều việc xảy ra, tôi chưa kịp hiểu điều gì cả. Tôi bỗng muốn đi xem một vài thứ lạ lẫm cho khuây khoả đầu óc, và thế là tôi dạo luớt sang những quầy hàng bán đồ lưu niệm. Có vẻ đầu óc tôi cũng chẳng thoải mái hơn là bao, tôi vẫn lướt đi mà không hề lưu tâm đến một thứ nào hiện hữu.

Bỗng, tôi khựng lại khi thấy người thanh niên đó. Tôi không thấy mặt anh ta, đứng ở quầy hàng bán đồng hồ kiểu, anh ta đang săm soi lựa chọn rất chăm chú. Dáng người cao, thanh mảnh, mái tóc cắt gọn sát gáy để lộ một hình xăm hoa văn dữ dằn ở bên hông cổ. Tóc anh ta nhuộm màu nâu đỏ làm nổi bật lên hình xăm phía dưới đầy tương phản. Phong cách ăn mặc của anh ta làm tôi cảm thấy chút khó chịu, ai đời lại mặc đồng phục học sinh một cách nghiêm chỉnh như thế chứ: mắt kính gọng to, nút cài kín tận cổ, tay áo cũng cài đến nút cuối cùng, chiếc áo khoác đen đồng phục trường tôi được anh ta mặc một cách vô cùng tử tế với vài vệt nước, chắc hẳn cũng là dạng đi trú mưa như tôi. Có lẽ sự tương phản của nét dữ dằn trong hình xăm và mái tóc anh ta với bộ đồng phục làm tôi chú ý, tôi phì cười.

Tôi nhớ rằng mình chỉ cười rất nhẹ, đơn thuần là thở hắt ra một chút thôi, tôi lại đứng cách anh ta khá xa, thế mà chẳng hiểu sao anh ta lại biết được. Người thanh niên đó đột nhiên quay phắt lại, nhìn tôi chăm chú. Tôi giật bắn, lúi húi nhìn xuống mấy món đồ chơi trước mặt ra chiều đang lựa kỹ càng lắm. Chốc chốc, tôi lại cầm một thứ lên, cau cau mày, xem giá rồi bỏ xuống như thể nó mắc lắm vậy, mà theo như tôi thấy thì nó mắc thật. Một lúc sau, tôi khẽ khàng ngước sang xem thử anh ta đã hết nhìn tôi hay chưa và lần thứ hai trong ngày, tôi giật bắn, anh ta không chỉ nhìn tôi, mà còn đang tiến lại đây như thể chuẩn bị dần tôi một trận vậy. Đáng ra, tôi phải nhanh chân mà chạy cho mau, thế nhưng chẳng hiểu điều gì cứ níu tôi lại. Chẳng biết làm thế nào, tôi ngồi xuống, lục lọi ở tầng hàng cuối cùng và lôi ra một thứ cầm lên để xem mà tôi còn chẳng biết nó gọi là gì.

Tôi cầm món đồ trên tay và săm soi, còn người thanh niên đó đã đến hẳn bên cạnh tôi từ lúc nào. Biết không thể trốn tránh, tôi rụt rè quay người sang nhìn anh ta. Đôi kính gọng to và dày khiến tôi chẳng thể nào hình dung nổi đàng sau nó là cặp mắt ra sao. Anh ta đột nhiên cởi bỏ hết nút áo khoác, xắn tay lên tận khuỷu, giựt mạnh những chiếc nút tội nghiệp trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng phía trong để lộ ngực mình. Bây giờ thì tôi thật sự hoảng hốt, tư thế này có phải là của bọn côn đồ chuẩn bị đánh nhau hay không? Anh ta chẳng thèm để ý xem gương mặt tôi tái mét đến đâu, lột phăng cặp kính gọng to đầy gương mẫu để lên quầy hàng, nhìn tôi khinh khỉnh.

Bây giờ thì tim tôi chính thức nhảy ra ngoài. Mắt anh ta có một sức hút kinh hồn, sâu thăm thẳm và đầy sự thách thức. Nhưng trong tiềm thức tôi, tôi biết rằng tim mình đập mạnh không phải vì sợ. Tôi bối rối siết chặt món đồ trong tay, tránh nhìn mắt anh ta.

“Siết cho chặt vào, gãy bây giờ!” – một giọng nói đục ngầu vang lên khiến tôi hốt hoảng, anh ta hất đầu nhìn vào món đồ tôi cầm và cười khẩy.

Tôi lúng túng nới lỏng tay và cúi mặt xuống đất. Tôi tự giận bản thân, tôi biết mình chẳng phải một đứa hèn nhát, nhưng không hiểu sao đứng trước con người này, tôi lại chẳng dám làm gì cả.

Anh ta cúi người và lấy một cái y chang vậy cầm lên săm soi.

“Đây là gì vậy?” – anh ta lại hỏi.

Chính tôi cũng chẳng biết đấy là gì, lập tức nhìn lại để xác định xem vật thể này có thể gọi tên nào là thích hợp.

“Hộp nhạc.” – rồi trong tích tắc, anh ta tự trả lời lấy.

Lúc này thì tôi mới chú ý đến nó, quả là hộp nhạc thật. Đó không phải là một cái hộp mở ra thì có nhạc đâu, đó là một hình con thỏ bằng gỗ sơn trắng điểm hồng trông vô cùng láo lếu, đằng trước gắn một trục 4 cánh quạt hệt như một cái cối xay gió. Bên cạnh là một trục ngang cũng hệt như cối xay gió, chỉ khác ở mỗi đầu nhánh lại là một con thỏ đang ngồi xích đu xoay xoay, cạnh đó nữa là một thứ gần như để cắm bút vậy. Xoay thử trục cối xay gió thì nó phát ra tiếng nhạc hệt như một hộp nhạc vậy.

“Này!” – anh ta lật con thỏ lại đàng sau và chỉ cho tôi xem – “Cái trục này có mấy gai nhỏ nổi lên để thanh sắt đánh vào thành tiếng khi lên dây thiều, hay nhỉ.”

“Ừ, hay thật!” – vì quá thích thú với món đồ trên tay, tôi quên béng sự bối rối của mình, buột miệng khen theo.

“Hay sao không mua đi?”

“Ơ… mua… mua chứ!” – tôi ấp úng trả lời và nhanh chóng nhớ ra tôi chẳng đem theo xu nào trên người cả, con thỏ này lại khá mắc - “Ngày mai quay lại mua.”

“Mua liền đi, mai hết.” – anh ta giục tôi bằng một giọng… đầu đường xó chợ.

“Tôi… tôi không đem tiền.” – tôi cúi đầu trả lời.

“Cho cậu mượn.” – anh ta nhoẻn miệng cười rồi chẳng để tôi kịp gật hay lắc, lập tức cúi xuống lựa lựa – “Để xem cái nào xoay tốt, tiếng thanh một chút thì lấy.”

Rồi cũng ngay sau đấy, anh ta đứng dậy, cầm theo hai con thỏ láo lếu trên tay và hùng hổ bước ra quầy thu ngân, nhẹ nhàng đặt xuống bàn tính tiền, hất mặt:

“Tính tiền.”

Cô thu ngân nhìn anh ta khó chịu và bực bội làm nhiệm vụ của mình. Tíc tắc sau đó, chẳng kịp để tôi phản ứng gì, anh ta quay lại:

“Lấy giỏ đi!” – rồi bước nhanh ra khỏi nhà sách.

Tôi hối hả lấy giỏ và hấp tấp bước theo anh ta vào nhà giữ xe. Người thanh niên này đi xa motor, bắt tôi leo lên xe ngồi sau và nhanh như chớp, thừa lúc chẳng ai chú ý, anh ta phóng vọt đi, thậm chí còn không trả tiền xe nữa chứ. Tiếng người giữ xe kêu lên làm tôi xấu hổ không để đâu cho hết còn anh ta thì cười to đầy sảng khoái.

“Sao anh lại làm vậy? Trả tiền xe có bao nhiêu đâu?” – tôi hỏi khi xe ngừng ở một quán nước.

“Tự nhiên thích vậy.” – anh ta trả lời và kéo tôi vào trong quán đến một bàn hai chỗ trong góc – “Ngồi ở trong đi.” – anh ta ra lệnh và bắt tôi ngồi vào góc tường, còn anh ta thì ngồi xuống ngay bên cạnh.

Tôi chúa ghét ai ra lệnh cho mình, thế mà bây giờ tôi lại đang bị một tên chẳng quen biết gì quay như dế.

“Yunho, lâu ngày nhỉ!” – người bồi bàn chào anh ta, bây giờ là Yunho – “Uống gì? Đi với bạn à?”

“Ừ, bia đi!” – rồi anh ta quay sang hỏi tôi – “Uống gì?”

“Ừm… nước cam.”

“Ừ!” – anh ta quay sang người bồi bàn, tỉnh bơ – “Cho tao một bia và một trà đá.”

“Ủa? Nước cam chứ!” – người bồi bàn ngạc nhiên.

“Trà đá.” – anh ta lập lại lời mình, không thèm nhìn lấy ai, chăm chỉ mở món đồ vừa mua.

“Hiểu rồi!” – người bồi bàn thở dài, chẳng thèm ghi chép và ngán ngẩm bỏ đi.

Quán khá vắng, đã thế tôi và anh ta lại còn ngồi trong góc nữa chứ, bây giờ thì gần như xung quanh chẳng có ai. Anh ta đã mở xong, đặt hai con thỏ láo lếu lên bàn, vặn nghe thử rồi đưa cho tôi một con, bảo:

“Con này nghe tiếng thanh hơn.”

Từ nãy đến giờ, tim tôi vẫn cứ như chực chờ để nhảy ra ngoài vậy, chẳng còn làm chủ được mình nữa, và cứ thế tôi nhận con thỏ trong vô thức.

“Cho luôn đó!” – anh ta đột nhiên lên tiếng – “Hơi mắc, cũng tiếc tiền, nhưng thôi kệ.”

Anh ta nói như thể tôi xin xỏ anh ta mua cho không bằng vậy.

“Nước cam.” – tôi bắt đầu lấy lại thần sắc, cau mày, phùng má ra nhìn anh ta, tôi cũng không rõ làm sao mình lại biểu hiện như thế, nhưng trong lòng hiện giờ tôi đang rất bực, cố gắng kiềm chế để không nổi đoá lên.

Anh ta không nói gì, nhìn tôi một lúc lâu rồi nhuớn mày, đưa tay lên bóp vào hai má tôi cho xẹp xuống rồi phì cười.

“Làm lại đi!” – anh ta lại ra lệnh.

“Không!” – tôi lại phùng má lên, trả lời, anh ta tưởng tôi là thú cưng của anh ta chắc.

Yunho lại đưa tay lên và bóp vào hai bên má tôi cho xẹp xuống rồi cười khanh khách.

“Lại đi!”

Tôi đã tính mở miệng ra nói “không”, nhưng nhớ cái tật của mình, đành ngậm miệng nuốt cục tức. Anh ta cũng có vẻ không thiết tha đến việc bóp miệng tôi nữa, nằm dài xuống bàn, ngẩng mặt lên nhìn tôi và nói:

“Tôi tên Yunho. Cậu tên gì?”

“Jaejoong.” – tôi trả lời trước cả khi tôi kịp hiểu mình làm gì.

“Ban nãy cậu cười vào mũi tôi vì cái kiểu ăn mặc phải không?” – giọng anh ta đột nhiên đanh lại, mắt sắc lẻm.

“Ơ… đâu có!” – tôi chối biến, bỗng cảm thấy sợ và rúc người vào trong.

“Cố ý mặc thế mà chẳng ai thèm nhìn, có mỗi cậu thôi.” – giọng Yunho giãn ra, mặt cũng giãn ra, nhoẻn miệng cười.

“Làm thế chi vậy?” – tôi thắc mắc nhiều hơn là bực.

“Tự nhiên thấy thích làm.” – anh ta thò tay lên bàn và cầm con thỏ láo lếu, nhoẻn miệng cười – “Con thỏ này láo thật, nhưng được cái tiếng nghe thanh nhỉ.”

“Ừm!” – tôi gật gù – “Nghe nó phát nhạc, tự nhiên thấy vui hẳn.”

“Ừm!” – anh ta đồng tình – “Thế thì tốt, chứ mấy bữa nay mặt cậu cứ hệt như bị ai lấy hết tiền vậy.”

“Mấy bữa nay?” – tôi ngạc nhiên nhìn Yunho.

“Thì ngày nào cậu cũng đi mua đồ ăn ngang chỗ tôi, trưng cái mặt đưa đám đó ra phát bực mình.” – anh ta gằn giọng – “Làm mất cả hứng ăn với uống.”

“Oh, xin lỗi!” – tôi nhoẻn miệng cười.

“Ê, sao gãy rồi?” – anh ta đột nhiên la lên làm tôi giật bắn.

“Gì?” – tôi cũng hốt hoảng lật con thỏ lại xem theo hướng chỉ của Yunho.

Gãy thật. Một thanh sắt nhỏ để đánh nốt nhạc phía sau không hiểu sao mà lại bị gãy đôi. Tôi hối hả vặn thử cối xay gió và lắng tai nghe. Bản nhạc vang lên đều đều, thanh thoát và trong vắt. Nếu không nghe kỹ, tôi chẳng thể nào biết được nó vừa bị mất một nốt. Nhưng dù sao thì cũng đã gãy rồi, tôi bực mình dậm chân:

“Sao gãy mất rồi!” – mặt tôi cau lại, má lại bắt đầu phùng ra.

Nhanh như chớp, Yunho đưa tay lên và bóp hai bên má cho xẹp xuống rồi bảo:

“Đổi cái của tôi này.” – và như thường lệ, chẳng cần tôi lắc hay gật, anh ta đã đổi xong hai con thỏ.

Tôi im lặng nhìn thanh sắt mỏng bị gãy, chắc hẳn nó không được rèn đúng mức, rồi lại nhìn hàng thanh sắt đánh nốt nhạc lõm mất một chỗ. Khiếm khuyết. Hệt như tôi. Một bản nhạc đánh lên và người nghe thưởng thức nó một cách tuyệt hảo, chẳng ai biết nó bị mất đi một nốt nhạc. Chẳng ai biết tôi mất đi nốt nhạc nào, họ chỉ đơn giản là không quan tâm. Tôi nhoẻn miệng cười nhìn hàng thanh sắt đều tăm tắp còn lại của con thỏ, những thứ hoàn hảo thế này không thuộc về tôi, chẳng bao giờ là thuộc về tôi.

“Thôi, tôi không đổi đâu!” – tôi lấy lại con thỏ của mình.

“Sao vậy?” – Yunho ngạc nhiên.

“Mất một nốt thì giống tôi hơn.” – chẳng hiểu sao, tôi lại buột miệng suy nghĩ của mình trả lời anh ta.

Yunho im lặng một lúc rồi nhoẻn miệng cười:

“Tùy cậu. Mà này, thôi, đi chứ!”

“Đi đâu?” – tôi tròn mắt.

“Về! Chứ cậu tính ngồi đây luôn à?” – đến lượt Yunho nhìn tôi ngạc nhiên.

“Gì chứ? Tôi còn chưa được uống trà đá của mình nữa là!” – tôi phùng má, cau mày lại.

“Jaejoong, cậu đừng phùng má nữa được không, hệt như con hamtaro khi ăn vậy á?” – anh ta đột nhiên đổi giọng nghiêm túc.

“Không!” – tôi tiếp tục phùng má trêu Yunho.

Ngay lập tức, tôi biết mình đã sai lầm. Yunho không phải là con người có thể đùa dai được. Anh ta bất thần cúi xuống cắn mạnh vào cái má đang phùng căng tròn của tôi đau điếng.

“Á!” – tôi la lên hoảng hốt và giựt người lại – “Anh… anh làm cái gì vậy?”

Yunho không trả lời, anh ta nhoẻn miệng cười đầy đắc thắng rồi kéo tay tôi ra khỏi quán, nói với lại:

“Yoochun, để bia đó bữa sau, tí nữa tao uống.”

“Bữa sau hay tí nữa?” – người bồi bàn tên Yoochun hỏi lại.

Yunho không trả lời, cười phá lên sằng sặc rồi kéo tay tôi đi, chở tôi về đến tận nhà.

“Tôi về đây, cậu nợ tôi tiền xăng.” – anh ta mỉm cười.

“Ừ!” – tôi cũng phì cười, gật đầu cám ơn Yunho và quay vào trong.

“Jaejoong này!” – Yunho đột nhiên gọi giật – “Bữa sau… tôi gặp cậu nữa nhé!”

“Không, gặp để cho anh bắt nạt à?”

“Thì bữa sau tôi cho cậu bắt nạt lại là được chứ gì!” – anh ta nhếch mép cười rồi phóng xe đi.

Bước vào trong nhà, tôi nhoẻn miệng cười với mẹ và lại rúc lên phòng mình. Ngày hôm nay tôi gặp Yunho, hệt như một giấc mơ vậy. Hôm nay là lần đầu tiên, kể từ ngày tin đồn quái ác kia lan rộng, rôi đã có thể cười một cách vui vẻ thật sự.

“Joongie à, ăn cơm này!” – tiếng mẹ vọng lên cắt ngang mớ suy nghĩ lung tung và kéo tôi về thực tại.

Tôi nhoẻn miệng cười với mẹ và tấm tắc khen đồ ăn ngon. Hôm nay, món canh mẹ đã bỏ nhầm muối thành đường. Tôi khen ngon.

Mẹ tôi đang dần mất đi trí nhớ và vị giác. Tôi chẳng rõ mẹ mắc phải chứng bện gì, đơn giản vì nhà tôi không đủ khả năng để tìm một bác sĩ cũng như mẹ cứ khăng khăng không chịu bỏ tiền ra để chữa bệnh.

“Những thứ cần quên, mẹ sẽ không quên đâu!” – mẹ nhìn tôi mỉm cười an ủi.

Tôi nghĩ, có lẽ mẹ cần quên nhiều thứ hơn là mẹ nghĩ, hoặc mẹ đang trốn tránh hiện thực, nên mới chẳng chịu bao giờ đi bệnh viện. Mẹ không cho tôi nghỉ học để ở nhà phụ việc hoặc cùng đi làm với mẹ, mẹ bảo rằng:

“Mẹ muốn con có một môi trường đẹp hơn là rúc trong nhà chăm sóc một người bệnh tật.”

Tôi cười cay đắng. Ở nhà chăm sóc mẹ, tôi hạnh phúc. Đến trường học, tôi có gì? Những ánh nhìn khinh bỉ, cười cợt và giả tạo, những trận đánh nhau tưởng chừng như không bao giờ dứt. Và sự phản bội lòng tin. Hãy thử tưởng tượng xem, một ngày bạn đi học, mỉm cười với những người trước nay đều gọi bạn là “bạn tốt”, họ đột nhiên nhếch mép khinh bỉ, tẩy chay và cô lập bạn, bạn sẽ ra sao?

Từ ngày tin đồn đó lan rộng, tôi biết chắc rằng cuộc đời không màu hồng như trước nay tôi vẫn mong chờ nó thế. Ngay khi tôi bắt đầu tin rằng mình có một cuộc sống học sinh thật đẹp, mình có bạn và có những vui buồn vu vơ, thì mọi thứ lập tức sụp đổ.

Ngày hôm đó, tôi đến lớp, họ đẩy tôi vào một góc và cười hềnh hệch:

“Mẹ mày làm gái hả?”

Tôi ngỡ ngàng trước câu hỏi của đám bạn. Chẳng thể kiềm chế bản thân, tôi lập tức thảy cặp xuống đất và bay vào lũ bạn thân đánh kịch liệt. Những kẻ mà tôi nghĩ rằng là bạn tôi trong một khía cạnh nào đó, nhưng thực sự thì chúng không phải, ở mọi khía cạnh.

“Đừng bao giờ nói về mẹ tao như vậy!” – tôi gằn giọng, phun một bãi nước bọt xuống bên cạnh cái thân hình đổ quặt quẹo của thằng bạn.

Hôm đó, mẹ tôi bị mời lên trường trong u ám. Mẹ nhận lấy những lời nhiếc móc nặng nề về con mình và những ánh nhìn dè dặt, khinh bỉ của tất cả những ai biết chuyện một cách bình thản. Rất bình thản. Ngày hôm đó, mẹ đưa tôi về nhà và bắt tôi phải lau nhà, dọn dẹp và làm bếp như một hình phạt. Ngày hôm đó, mẹ nghiêm mặt:

“Ai cho phép con đánh nhau?”

“Mẹ!” – tôi kêu lên thảng thốt – “Tụi nó nói như vậy, làm sao con chịu được?”

“Mẹ con có làm nghề đó không?” – mẹ lại hỏi.

“Không! Không hề!” – tôi lắc đầu nguầy nguậy.

“Vậy thì lo gì nữa!” – mẹ đột nhiên giãn mặt ra, nhoẻn miệng cười – “Mình sống không trái với lương tâm là được rồi. Con sống sao cho mình thấy tốt là được, ngẩng cao đầu lên, nghe chưa?”

Hôm đó, tôi, một thằng con trai quậy phá và lì lợm, bật khóc. Ôm chặt mẹ, tôi khóc nức nở. Ngày hôm đó, mẹ tôi đã quên một bữa đi làm, chẳng hiểu là do tôi như thế hay do bệnh của mẹ phát ra.

Mẹ tôi làm phục vụ ở một quán bar nhỏ trong thành phố, môi trường đó không được trong sạch cho lắm, nhưng mẹ tôi thì lại là người sạch sẽ. Mẹ chỉ đơn thuần là pha nước uống cho khách, công việc của mẹ chỉ có nhiêu đó, không một người đàn ông nào dám cợt nhả với mẹ. Họ có thể bông đùa, tán tỉnh mẹ vài câu, nhưng tuyệt nhiên không ai đụng đến thân thể mẹ. Ngày đầu vào làm, mẹ dắt tôi theo để nói rằng:

“Hãy tránh xa những loại người như họ, đừng bao giờ trở thành như họ.”

Một người đàn ông trung niên tầm 40 bước đến và làm quen mẹ, rồi ông ta bắt đầu sàm sỡ. Trong tích tắc, nếu như tôi không phải đang theo dõi mẹ thì hẳn cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, người đàn ông đó la lên một tiếng thảm thiết. Cả quán bar đều im bặt tiếng người lẫn tiếng nhạc. Ông ta nằm rạp dưới sàn, cả một phần đầu chai bia cắm thẳng vào bụng dưới gần bộ hạ, máu chảy sẫm bộ vest. Mẹ được giữ lại làm việc sau sự kiện này chỉ vì một lý do duy nhất: chủ quán yêu mẹ. Mẹ tôi đẹp, rất đẹp, một nét đẹp thanh thoát và mỏng manh, nhưng tính cách của mẹ thì không như thế.

“Ba con hồi xưa dặn mẹ làm thế đó!” – mẹ tươi cười nói với tôi trong khi tôi vẫn còn trân trối nhìn người đàn ông đang nằm dưới sàn.

Ba tôi. Ông cũng là một trong những lý do cả trường đưa tôi vào dạng cần bị tẩy chay. Ngày ngày, tôi phải nghe những lời cay độc về gia đình mình mà vẫn phải nín nhịn, làm như không biết. Phần lớn, chúng không dám đối diện nói thẳng với tôi, chúng chỉ thì thầm với nhau:

“Jaejoong hả? Thì hôm trước tao vào bar đó thấy mẹ nó làm mà.”

“Ừ, tao còn nghe nói mẹ nó lẳng lơ quá nên ba nó bỏ đi.”

“Mà nhục hơn là bỏ theo một thằng con trai khác chứ. Ba nó đồng tính vậy, rồi giờ nó sao ta?”

“Chắc cũng thế chứ gì!”

Rồi chúng cười lên hô hố.

Ba tôi không yêu mẹ, ông lấy mẹ vì người bạn thân nhất của mẹ ngày đó sống chung một nhà. Mẹ yêu ông ta, mẹ cũng biết chuyện đó. Mẹ yêu ba tôi đến mức, đồng ý sinh cho ông một người con nối dõi, đồng ý để ông yêu người bạn thân cùng nhà với mình. Là một người con trai khác.

“Mẹ đuổi ba con đi đó, chứ ổng mà dám bỏ mẹ sao?” – mẹ tôi phì cười khi kể về chuyện đó.

“Đuổi? Mẹ giận lắm hả?”

“Đâu có. Ở đây người quen nhiều, đời mà con, thị phi, khó sống. Mẹ bảo hai người tìm chỗ nào lạ lạ sống đi, mọi chuyện bắt đầu lại dễ hơn. Sẽ không chịu cảnh bị chính bạn bè của mình kỳ thị, vậy là tốt hơn chứ con.” – mẹ tôi tỉnh bơ kể lại.

“Sao mẹ biết ba yêu người đồng giới mà mẹ vẫn lấy?”

“Vì mẹ yêu ba con mà. Với lại, người ổng yêu cũng xứng đáng nữa. Chẳng sao cả. Ổng lúc đầu còn không chịu đi, đòi ở lại chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mẹ, mẹ phải nặng lời một chút thì ổng mới miễn cưỡng ra đi đó. Mẹ có con rồi, thế là đủ.”

Với mẹ tôi, thế là đủ. Với tôi, chắc hẳn thế là quá nhiều. Cuộc đời tôi ngay từ lúc sinh ra đã không có ba. Và đến bây giờ, tôi chẳng còn gì khác ngoài mẹ. Cuộc đời tôi, tất cả chỉ là một sự khiếm khuyết dư thừa của tạo hóa.


**************************************

SIGNATURE


Được sửa bởi Pun_Kwon ngày 12.12.10 2:27; sửa lần 2.
Về Đầu Trang Go down
Pun_Kwon
Jaejae ♥ Yunnie

Nghỉ hưu non

Pun_Kwon

DB Won : 638
Bài gởi : 135
Thanked : 8
Tâm trạng : Hét hò

[Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete  _
Bài gửi  [Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete  Empty12.12.10 2:23#2

PART 2.

Con thỏ gỗ trắng phát nhạc được tôi nâng niu để đầu giường như một kỷ niệm đẹp. Quả thật có chút kỳ lạ, nhưng đối với tôi, nó vẫn là một kỷ niệm đẹp. Tôi lên dây cót, nó lại phát nhạc. Bản nhạc thiếu đi một nốt, chẳng ai để ý đến, nhưng tôi thì biết. Tôi đâm ra nghiện bài nhạc này, nghiện cái tiếng thanh sắt đập vào những điểm gai lồi lên của trục chính tạo ra tiếng nhạc. Nghiện cả nốt nhạc bị khuyết. Tôi nhớ nó. Phải, bây giờ thì tôi nhớ nó, nhưng rồi một khoảng thời gian sau, khi đã quen với bài nhạc mất một nốt, chắc hẳn tôi cũng chẳng để ý đến nó nữa làm gì.

Tôi đột nhiên nhớ về Yunho, người thanh niên kỳ lạ đã mua cho tôi cái hộp nhạc này và trốn tiền gửi xe ở nhà sách. Anh ta hẳn là một kẻ được nuông chìu, nên mới có tính cách hay ra lệnh như thế. Rồi, tôi nhớ cả cảm giác người mình run lên khi gặp ánh mắt của anh ta, nhớ cả tiếng tim lỗi nhịp của mình. Và tôi tự hỏi, không biết tim Yunho có đập nhanh khi thấy tôi hay không.

Tôi lắc mạnh đầu, cần phải tỉnh lại thôi, đã đến lúc tôi tự biết rằng mình chẳng là gì trong cuộc sống. Không là gì quan trọng để ai đó có thể nhớ nhung cả. Vì gần như chẳng tồn tại, nên chẳng ai để ý xem rằng tôi có bị tổn thương hay không. Và những người tôi xem là bạn, họ thậm chí chẳng thèm nghe lời tôi nói, họ tin những điều gì đó mà chính họ cũng không rõ.

Những trò bắt nạt của bạn bè trong lớp tôi ngày càng quái ác hơn. Chúng lôi tôi ra một góc trường, đè tôi vào tường và nói:

“Mày có giống ba mày không? Chắc cũng thế hả? Trước nay chơi chung có yêu thầm thằng nào trong nhóm không để tao làm mai cho.”

Nhanh như cắt, hai tên giữ lấy tay tôi, một tên lột áo khoác và giựt đứt nút áo sơ mi rồi luồn tay vào phía trong. Tôi giãy giụa kịch liệt.

“Nó không thích rồi, tao nghĩ là nó thích tao chứ không phải mày!” – một trong hai tên giữ tay tôi cười phá lên.

“YAH!”

Đột nhiên, một tiếng hét đục ngầu vang lên đầy khó chịu.

“Tụi bây làm trò gì tởm vậy hả? Cút ngay ra khỏi chỗ tao ăn trưa.”

Yunho cùng nhóm bạn của mình tiến lại. Bọn bạn tôi hấp tấp chạy biến, bỏ mặc tôi với quần áo xốc xếch và một bộ mặt thảm hại trước anh ta. Anh ta im lặng nhìn tôi, không nói được một câu chào. Tôi nhìn anh ta một lúc, rồi hất mặt lên, chỉnh lại bộ đồng phục trên người mình và bỏ đi.

“Yah! Jaejoong!” – anh ta kêu giật lại – “Cậu tính làm lơ như không quen biết hả?”

“Như thế thì tốt hơn cho anh đấy!” – tôi nhếch mép cười.

“Ăn trưa đi!” – anh ta ngồi xuống tấm bạt mà nhóm bạn vừa trải xong rồi ngoắc tôi lại.

Tôi ngần ngừ đứng yên, ái ngại nhìn mấy người bạn của Yunho.

“Chả sao đâu! Yunho kêu lại thì lại đi!” – người cao nhất trong số họ ngán ngẩm nói.

Bạn của Yunho cũng chẳng dễ ưa hơn anh ta chút nào. Tôi miễn cưỡng bước lại và ngồi xuống cạnh Yunho, thở hắt ra.

“Được ăn trưa mà còn thở dài hả?” – người ban nãy lại lên tiếng, mắt mở to ngạc nhiên.

“Không phải vì đồ ăn mà!” – tôi nhoẻn miệng cười trước lối suy nghĩ của cậu ấy.

“Đừng tưởng ai cũng như cậu chứ Changmin.” – người ngồi bên cạnh phì cười.

“Còn gì có thể làm mình buồn hơn là không có đồ ăn và Yunho nhỉ?” – người tên Changmin cau mày suy nghĩ.

“Không có game để chơi!” – người kia trả lời.

Tôi phì cười. Yunho cũng mỉm cười và bắt đầu giới thiệu nhóm bạn của mình. Changmin là người mời tôi cùng ngồi với Yunho, Junsu là người vừa cãi nhau với Changmin. Người còn lại, xinh đẹp đến mức tôi cứ ngỡ rằng cậu ta phải là con gái mới đúng, ừ, Heechul quả thật rất xinh đẹp.

“Nhóm còn Yoochun nữa, bồi bàn hôm qua đấy. Nhưng vì tên đó xui, bị đuổi học rồi.” – Yunho hăng hái kể.

“Sao lại đuổi? Đánh nhau à? Hay học tệ quá?” – tôi thắc mắc.

“Đâu có, học giỏi chứ.” – Junsu xua tay – “Nhưng hắn ta lăng nhăng quá, đến một ngày thì ban giám hiệu tiếp 7 phụ huynh của 7 nữ sinh trong trường đến ầm ĩ việc cả 7 cô đều mang dòng máu cốt nhục của tên đó!”

“Bảy người?” – tôi nhảy dựng lên – “Những bảy người?”

“Thật ra thì 4 trong số đó là vì yêu hắn quá nên đến ăn vạ, 3 trong 4 người hắn thậm chí chẳng nhớ mặt.” – Heechul cười phá lên – “Hai cô còn lại thì hắn còn đang phải vắt óc suy nghĩ xem đã làm lúc nào và ở đâu, mà chính hắn còn không biết có làm chưa nữa.”

Tôi trợn mắt lên nhìn Heechul thảng thốt và nhớ lại người bồi bàn hôm qua mình gặp, anh ta khá nho nhã và đứng đắn. Ngoại hình đó hẳn là đánh lừa được khối cô.

“Kể về cậu đi Jaejoong!” – Changmin đề nghị - “Trường đồn về cậu ầm cả lên.”

“Thế thì cậu biết cả rồi đấy!” – tôi thản nhiên trả lời.

“Đâu phải thế. Mẹ cậu phục vụ ở quán bar thôi mà.” – Junsu nheo mắt – “Hôm trước Heechul dẫn tôi vào và chỉ tôi thấy mà.”

“Mẹ tôi nổi tiếng nhỉ!” – tôi phì cười.

“Vậy ba cậu… yêu… ờ…” – Changmin lại tiếp tục ấp úng hỏi.

“Ừ, ba tôi yêu người con trai khác.” – tôi gật đầu, chờ một nét mặt khinh bỉ hiện ra.

Nhưng chẳng có gì cả. Bốn con người xung quanh tôi hiện giờ vẫn còn đang chăm chú và lo lắng, Junsu hỏi tiếp:

“Thế cậu… không kỳ thị chứ?”

“Không! Tại sao?”

“Tốt rồi!” – cả bốn người đều thở hắt ra.

“Sao lại tốt?” – tôi ngạc nhiên trước thái độ của nhóm bạn Yunho, tròn mắt hỏi.

“Thế cậu bây giờ vẫn không biết à?” – Heechul gần như gào lên.

“Biết gì?” – tôi lại mắt tròn mắt dẹt ngỡ ngàng hỏi lại.

“Trời đất, Yunho, thế hôm qua cậu nói gì rồi?” – bây giờ thì đến lượt Heechul trợn mắt lên nhìn… Yunho.

“Chả nói gì cả.” – Yunho tỉnh bơ, nhìn tôi một cách bình thản.

Ánh nhìn của Yunho đột nhiên làm tôi cảm thấy nhột nhạt. Lại là ánh mắt sâu thẳm và đầy thách thức, xoáy thẳng vào tôi khiến người tôi nóng bừng.

“Jaejoong này!” – Heechul thở dài, quay sang nhìn tôi, nói – “Yunho thích cậu!”

“Huh?” – tôi trợn mắt nhìn Heechul, nhưng chẳng dám quay sang nhìn Yunho lấy một cái.

“Trong nhà sách là cố ý đấy, cố tình làm quen với cậu mà!” – Junsu lên tiếng – “Cuối cùng thì kế hoạch của tôi vẫn là hiệu quả nhất.” – cậu ta hất mặt lên trời.

“Ai mà ngờ cậu lại dính vào một cái bẫy vô duyên như thế chứ!” – Changmin ngán ngẩm vỗ vai tôi, thở hắt ra – “Cậu cũng ngộ thật đấy, có người đóng học phí giùm mình mà cậu chẳng thèm quan tâm đó là ai à? Kế hoạch của tôi tiêu tan chỉ vì sự vô tâm của cậu đấy!” – Changmin đột nhiên lên tiếng trách móc.

“Thế cậu đóng học phí cho tôi à?” – tôi tròn mắt nhìn cậu ta – “Tôi cứ ngỡ mình đóng rồi mà không nhớ nên thôi, hèn chi bỗng dưng dư ra một số tiền.”

“Trời ạ, không phải Changmin đóng mà là Yunho đóng!” – Heechul tức tối la lên – “Nhưng Yunho nó hấp dẫn như vậy, sao khi trong toilet cậu không nhìn nó một cái chứ?”

“Hồi nào?” – tôi hỏi lại, càng nghe càng cảm thấy mình đi chậm thời đại.

“Cách đây một tuần, tôi đã bảo nó ăn mặc cho hấp dẫn vào, để ướt người một chút và hút thuốc cho lãng tử ấy. Đẹp trai thế mà cậu không để ý sao?” – Heechul nhăn nhó.

Tôi suy nghĩ và nhớ ra được một chút. Quả là khoảng tuần trước tôi thấy có một tên hút thuốc trong toilet thật. Người ướt nhẹp, áo thì không cài nút, đầu tóc thì xơ xác, mặt mũi côn đồ đứng hút thuốc trong toilet. Lúc đó, tôi còn nghĩ: “tên này khùng hay sao mà lại hút thuốc ở cái nơi không có chút mùi hương nào ngửi được thế này?”.

Nhưng tôi quyết định giấu nhẹm cái suy nghĩ của mình khi nhìn thấy mặt nhăn nhó của Heechul:

“Tôi… không để ý nữa!” – rồi nhanh chóng đánh trống lảng – “Vậy còn… kế hoạch của… Yunho?”

“Không, kế hoạch cậu ta đưa ra bị loại ngay từ đầu!” – Changmin phẩy tay – “Khi Yoochun đề nghị là giúp đỡ cậu trong khi cậu bị bắt nạt thì cái tên này lại đưa ra ý ngược lại.” – Changmin nhếch mép nhìn Yunho đầy khinh bỉ.

“Hắn ta đòi lôi cậu ra và đập một trận!” – bây giờ thì đến lượt Junsu khinh khỉnh nói – “Còn bảo rằng, người bị bắt nạt mà được người bắt nạt quan tâm thì dần dần sẽ thích thôi.”

Tôi hoảng hốt quay sang nhìn Yunho, anh ta vẫn nhìn tôi chăm chú. Bất giác, tôi thấy mình xích ra xa và quay mặt đi nhìn… đồ ăn.

“Cuối cùng thì cách của tôi là công hiệu, thế mà cả bọn trước nay cứ coi thường trí óc thông minh của Junsu này.” – Junsu hất mặt lên, nhăn nhở cười.

Cả bọn đều thở hắt ra, chép miệng chán nản.

“Tôi thích cậu mà cậu không nói gì à?” – Yunho đột nhiên cúi mặt xuống nhìn tôi.

Tôi im lặng và bối rối đứng phắt dậy:

“Anh không sợ cả trường đồn ầm lên à?”

“Không, bọn chúng không sợ tôi thì thôi chứ tôi mà sợ à?” – Yunho nhếch mép cười khẩy.

Tôi lại im lặng.

“Thôi, quyết định vậy đi. Bắt đầu từ ngày mai Jaejoong chính thức để cho Yunho tìm hiểu, rồi sau đó cậu muốn thích hay ghét hắn là quyền của cậu.” – Heechul phủi tay đứng dậy – “Bây giờ thì vào lớp đi, chuông reng rồi.”

Chẳng cần cậu ta hối đến lần thứ hai, tôi lập tức cúi chào cả nhóm rồi chạy biến. Ngày thứ hai gặp Yunho, anh ta đã cho tôi một cảm giác mới. Nhoẻn miệng cười, tôi bước vào lớp và nghĩ rằng, tôi có một người đang yêu thương mình, chẳng còn gì để sợ nữa. Nhưng, lại có thêm một thứ để sợ mất. Điều gì chắc chắn rằng, anh ta sẽ không bỏ rơi tôi?

Tôi trở về nhà trong tâm trạng nửa hân hoan, nửa lo sợ. Đẩy cửa ra, tôi hốt hoảng khi thấy căn nhà mình bề bộn, còn mẹ thì cuống quýt lên và lục khắp nơi.

“Mẹ sao vậy?” – tôi hối hả thảy cặp xuống đất và đỡ mẹ.

“Đâu rồi… đâu rồi?” – mẹ tôi gần như khóc thét, bấu chặt lấy tay tôi và nức nở - “Em con đâu rồi? Hôm nay mẹ kêu nó dậy, vào phòng thì chẳng thấy đâu hết. Đâu rồi hả Jaejoong?”

“Mẹ… mẹ à… không sao đâu. Con đưa nó đi học, tối mới về mà, mẹ lại quên rồi!” – tôi vờ hờn trách mẹ, nuốt ngược vào trong vị cay trên sống mũi.

“Ơ… ồ… thế hả!” – mẹ tôi dịu đi, thở hắt ra và ngồi phịch xuống.

Ngày hôm đó, chiếc hộp nhạc Yunho tặng tôi gãy thêm một thanh sắt ở ngoài cùng phía bên kia. Đời tôi là một chuỗi ngày không hoàn hảo, là tất cả những gì dư thừa của cuộc sống. Khiếm khuyết, chỉ là một bản nhạc khiếm khuyết mà thôi.

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn mẹ chăm chỉ làm đồ ăn và tự thấy tim mình đau nhói. Tôi làm gì có em.

………………………………….

Yunho là một người thú vị, anh chẳng sợ điều gì ngoài việc không được tôi thích lại. Cuộc đời tôi chuyển sang một trang mới, từ bản nhạc khuyết nốt chẳng ai quan tâm, bây giờ đã bắt đầu có người để ý đến. Anh biết tôi khuyết nốt nào và cố gắng lấp đầy lỗ hổng đó. Anh, bản nhạc hoàn hảo nhất tôi từng biết đã thích tôi mà chẳng cần tôi đáp lại một điều gì.

“Sao anh lại thích tôi nhỉ? Tôi thậm chí còn không quen biết gì với anh.” – tôi hỏi Yunho.

“Em đẹp như vậy, cả trường đều biết chứ riêng gì anh. Nhưng anh cũng chưa thích em đâu, cho đến hôm nào đó quên mất rồi, anh thấy em… đánh nhau với đám bạn cùng lớp. Hôm mà có mấy đứa phải nhập viện ấy, em bị mời mẹ lên đấy.”

“Oh, ra vậy. Nhưng vậy thì sao?” – tôi nheo mắt nhìn anh.

“Chẳng sao cả. Mẹ em bị cả trường dị nghị mà vẫn bình thản và tự tin đến vậy, anh nghĩ em sẽ là một người thú vị. Thế là từ từ quan sát, anh thấy em thú vị thật.” – Yunho toét miệng cười.

Tôi cũng mỉm cười, anh thích mẹ, với tôi, đó là một đặc ân to lớn. Nếu như anh đang nỗ lực hết mình để lấp đầy nốt nhạc bị khuyết của tôi, thì tạo hóa lại càng bẻ gãy thêm những thanh sắt nhạc.

Trường tôi có quy định, mỗi lớp sẽ thay phiên nhau trực nhật cả trường một tuần, lần này là đến lượt lớp tôi. Khi họp, tên lớp trưởng chẳng kiêng nể gì, đến trước bàn tôi đề nghị:

“Jaejoong, mày làm hết đi. Nếu hoàn thành tốt, tụi tao không đụng gì đến mày và mẹ mày nữa. Tụi tao và mày, đường ai nấy sống, ok?”

“Được!” – tôi chấp nhận lời đề nghị sau một lúc đắn đo. Trực nhật đồng nghĩa với việc về nhà rất muộn, mà mẹ tôi thì tôi chẳng thể yên tâm để mẹ một mình.

Nhưng chỉ cần qua khỏi tuần này, nếu bọn chúng giữ lời hứa, sẽ không ai nói gì đến mẹ nữa. Tôi mỉm cười nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc đó trong tương lai và chấp nhận lời đề nghị.

“Em đần quá!” – Yunho gắt lên – “Bọn chúng chẳng giữ lời đâu.”

“Ừm, thì cứ thử thôi mà.”

“Về trễ quá thì không an toàn đâu, đường vắng, lỡ bọn chúng lại núp đâu đó đánh em thì sao?” – Yunho vẫn còn bực mình trước quyết định của tôi.

“Bộ tôi trông yếu đuối lắm hả?” – tôi nhếch mép nhìn anh – “Mà có bao giờ anh để tôi về một mình đâu chứ.”

Yunho ngớ ra một lúc rồi nhe răng cười:

“Phải, anh lúc nào cũng chở em về.”

Quả thật là vậy, từ ngày gặp Yunho đến giờ, lúc nào anh cũng chở tôi về tận nhà. Có lẽ, đó là một may mắn của tôi.

Hôm đó, tôi về nhà và thủ thỉ cùng mẹ:

“Con phải trực nhật, về trễ lắm, mẹ ở nhà không sao chứ?”

“Mẹ có giống loại phụ nữ dễ run sợ không hả?” – mẹ tôi lườm lườm – “Chỉ có điều mẹ con ta ít gặp nhau rồi, sợ là lúc con về thì mẹ đã đi làm. Nếu về sớm được thì cố nhé, không thức ăn sẽ nguội hết.”

“Được rồi, mẹ lo cho mẹ trước đi đã.” – tôi thở hắt ra.

“Chết, nói mới nhớ, hôm nay hình như mẹ chưa nấu cơm.” – mẹ tôi đứng bật dậy.

“Gì vậy? Mới ăn xong, mới rửa chén xong mà.” – tôi kéo tay mẹ ngồi xuống, cắn chặt môi.

“À… à…” – mẹ tôi cười trừ rồi nói – “Joongie, dù mẹ có quên hết, thì vẫn có những thứ mẹ không bao giờ quên đâu.”

“Biết mà!” – tôi nhe răng.

Phải, tôi biết. Có những thứ mẹ sẽ chẳng bao giờ quên. Nhưng trong những thứ đó, không có tôi. Dù rằng tôi biết chắc mẹ yêu tôi nhất trên đời, mẹ làm tất cả đến giây phút này cũng chỉ vì tôi, nhưng một khi quên, mẹ sẽ chẳng nhớ rằng con trai của mẹ là người mẹ yêu thương nhất. Ngày hôm đó, mẹ đã nhìn tôi và hỏi:

“Joongie à, con nhuộm tóc đen lại rồi đấy hả? Thế thì tốt, mẹ không thích màu vàng lắm.”

Tôi phì cười. Nếu như nhà tôi đủ tiền để tôi nhuộm tóc, thì đã dư tiền cho mẹ đi chữa bệnh rồi. Thật ra tôi cũng chẳng phải là túng thiếu gì, chỉ mỗi tội cái tính thích dành dụm của mẹ làm tôi phát bực, chẳng muốn tiêu xài. Hơn nữa, tôi biết rất rõ, ba tôi, tóc ông màu vàng.

Ba tôi, đó là người mà dù cho mẹ có quên tất thảy mọi thứ trên đời cũng không thể nào đẩy hình ảnh con người đó ra khỏi đầu. Mọi thứ về ba tôi, tôi cũng biết rất rõ, mẹ bảo mẹ sợ một ngày nào đó mẹ sẽ quên đi ông ấy nên kể hết cho tôi nghe. Nhưng tôi biết, mẹ có thể sẽ quên cách ăn uống, cách đi lại, thậm chí quên cả tôi, nhưng mãi mãi không bao giờ quên được con người mẹ đã yêu say đắm. Và tôi thì không phải ông ấy, tôi chỉ là con của mẹ.

Ngày hôm đó, một thanh sắt lại gãy đôi. Bản nhạc của tôi đã bắt đầu không còn được du dương nữa. Thế là tôi bám dựa vào bản nhạc của Yunho và những người bạn của anh.

Yunho từ khi biết tin tôi phải một mình thay cả lớp trực nhật toàn trường cuối giờ, đã huy động những người bạn thân để làm. Ban đầu, anh đã tính kéo toàn băng lên làm cho mau, nhưng đưa những người không phải là học sinh trường vào thì có vẻ hơi khó khăn, nên ngoài nhóm bạn của mình, anh chỉ có thể gọi thêm Yoochun. Những giờ trực nhật mà tôi cho là tử hình biến thành giờ sinh hoạt của tôi và nhóm bạn Yunho, chẳng khác một bữa picnic là bao.

“Yah, Junsu, nước đó lau nhà dơ lắm, đừng có cầm cái khăn vung vẩy như thế.” – Heechul gào lên khi Junsu cầm khăn chưa vắt nước kéo đi khắp phòng học.

“Thay vì gào thét thì cậu cũng bắt tay vào làm đi, đừng có đứng đó mà chỉ tay năm ngón, Heechul à.” – Changmin phẩy nước vào Heechul và lên tiếng.

“Tôi giữ nhiệm vụ đi kiểm tra các phòng ốc xem khóa cẩn thận chưa mà, nhiệm vụ cực khổ đó chỉ được hoàn thành khi các cậu xong thôi.” – Heechul vẫn ngồi một chỗ, gào lên – “Yoochun, bảng lau không sạch gì hết.”

“Haizz, mình là người giỏi nhịn. Mình là người giỏi nhịn.” – Yoochun nghiến răng lầm bầm đi ngang qua tôi.

“Yunho!” – đột nhiên Junsu gào lên – “Changmin ăn cả phần của tôi rồi! Trả đây, aish, cái thằng này, đứng lại.”

Tôi phì cười, Yoochun nhếch mép nhìn khinh khỉnh rồi lại quay vào trong tiếp tục công việc của mình.

“Jaejoong, cậu đi cắt tóc đi, tóc dài quá rồi.” – Yunho chẳng đoái hoài gì đến hai con người đang om sòm giành đồ ăn kia, nhìn tôi nói – “Nếu không có tiền thì để Heechul cắt cho, cậu ta có chị mở tiệm cắt tóc, cũng học được chút ít.”

“Được đó.” – Heechul chẳng hiểu từ đâu bay lại – “Bây giờ không có đồ nghề, để kêu người đem lên.” – và chẳng cần tôi gật hay lắc, cậu ta lập tức rút điện thoại ra và bấm số - “Hannie, đem đồ nghề lên trường cho tôi. Tôi không cần biết… mặc kệ cậu, làm sao thì làm. 10 phút nữa không có đồ cho tôi hành nghề thì coi như ta không quen biết gì hết.” – và chẳng để đầu dây bên kia ừ hử tiếng nào, Heechul dập máy trước sự ngỡ ngàng của tôi.

“Lại bắt nạt Hannie tội nghiệp.” – Yoochun thở dài – “Vậy mà tên đần đó vẫn đâm đầu nghe lời mới ngu chứ!”

Tôi chẳng biết Hannie là ai, nhưng nghe thế cũng bất giác nhoẻn miệng cười. Những con người ở đây thật sinh động. Junsu sau một hồi rượt đuổi Changmin lỡ tay ném trúng đầu cậu ta một đống phấn trắng thì lại hoảng hốt chạy biến. Changmin miệng vẫn nhai, còn tay thì gom phấn trắng lại và rượt Junsu với vẻ mặt gian tà nhất mà tôi từng biết. Junsu chạy lại sau Yoochun và nấp, bây giờ thì Yoochun và Changmin, tôi chẳng biết ai gian xảo hơn ai. Yoochun cậu ta một tay ôm lấy Junsu vỗ về, miệng nói rằng “không sao đâu, không sao đâu”, còn một tay thì vẫy vẫy Changmin, miệng nhoẻn cười đầy tà tâm. Changmin đáp lại nụ cười và cái vẫy tay của Yoochun bằng một cái nhếch mép đầy khoái trá rồi từ từ tiến lại một cách rón rén nhất có thể. Sau đó thì mọi chuyện diễn ra vô cùng thú vị, nhưng những gì tôi còn nhớ chỉ là tiếng gào thét thảm thiết kêu cứu Yunho của Junsu, tiếng cười hí hửng của Changmin, tiếng cười phấn khích của Heechul và cái nhoẻn miệng cười đầy gian tà của Yoochun. Còn Yunho? Anh đang hì hụi trộn mì cho tôi. Và tôi? Tôi cười thành tiếng.

Tôi gặp được Hannie, một cục đất. Anh ta hiền tựa một cục đất, và hẳn sức chịu đựng của anh ta là vô bờ bến khi cứ phải nhoẻn miệng cười cầu tài với cái miệng ỏm tỏi của Heechul. Lúc soạn dao kéo ra, Hannie không cẩn thận sao đó và bị đứt tay. Thế là cả nhóm lại được dịp nghe Heechul gào lên:

“Trời đất ơi, Hannie, cậu giỡn mặt với tôi phải không? Lần đầu tiên tôi cắt cho Jaejoong mà phá hoại như vậy đó hả. Nè nè, lau cái kéo làm gì, để đó đi, một hồi lại đứt tay nữa cho coi. Đưa cái tay đây. Hay thật, hừ!” – Heechul miệng thì cằn nhằn, đay nghiến Hannie, nhưng mặt thì cau lại, tái mét, tay hấp tấp băng bó vết thương nhỏ xíu đó.

“Nếu anh bị đứt tay thì sao?” – Yunho đột nhiên hỏi.

“Thì kệ anh chứ.” – tôi tròn mắt nhìn anh – “Bị đứt tay thôi mà.” – rồi tôi nhe răng cười – “Nếu tôi bị đứt tay thì sao?”

“Thì anh cắt thêm, mấy khi thấy em chảy máu, để đó nhìn cho vui.” – Yunho tỉnh bơ đáp, chẳng thèm thấy tôi thiếu điều muốn sặc nước vì câu trả lời đó.

Ngày hôm đó tôi về nhà với mái tóc mới xinh đẹp. Heechul không cho phép tôi sử dụng từ “đẹp trai”, vì cậu ta bảo phong cách của cậu ta là xinh đẹp. Yunho và nhóm bạn của anh đưa tôi về tận nhà, họ có vẻ thích tôi, hoặc là do tôi tưởng tượng thế. Như là tôi đã nghĩ rằng những người bạn trong lớp cũng thích tôi như vậy.

“Cậu phải nói với mẹ là tôi cắt nhé.” – Heechul nắm tay tôi, lắc lắc.

Tôi gật đầu và từ chối gói đồ ăn Changmin đưa, ban nãy Yunho đã bắt tôi ăn quá nhiều rồi, mẹ tôi lại không ăn được những món này.

“Cậu cứ giữ lấy ăn đi, Changmin. Cám ơn.” – tôi mỉm cười nhìn Changmin, tôi nghĩ câu nói đó chỉ là một phép xã giao thông thường mà thôi, nhưng Changmin lại không nghĩ thế.

“Cậu quả là một người tuyệt vời.” – Changmin nhìn tôi bằng một ánh mắt vô cùng cảm động.

“Jaejoong này.” – Yunho nói – “Đừng thích bạn anh hơn cả anh đấy nhé!” – và mỉm cười chào tôi.

Tôi phì cười và bước vào trong. Những giây phút bên họ quá tuyệt vời khiến tôi trong phút chốc đã quên mất rằng, cuộc đời tôi chỉ là một nốt nhạc khuyết.

Đèn sáng, mẹ chưa đi làm dù đã tối. Mẹ ngồi trên ghế sofa, mắt ngấn nước và òa khóc khi nhìn thấy tôi.

“Sao con về trễ như vậy mà không nói?” – mẹ siết chặt lấy tay tôi, khóc nức nở - “Mẹ đã tưởng rằng con bỏ nhà đi.”

“Mẹ…” – tôi cố nhoẻn một nụ cười trấn an – “Con trực mà.”

Ôm lấy mẹ vào lòng, tôi biết rằng chẳng thể nào tôi đi về trễ một lần thứ hai.

“Thôi, đừng khóc. Mẹ, bạn con mới cắt tóc cho con này, lau nước mắt đi và ngẩng lên nhìn con trai mẹ đẹp trai… à, xinh đẹp chưa.”

“Joongie!” – mẹ không ngẩng lên, ôm chặt lấy tôi và nấc – “Lần sau đi chơi với bạn thì mời bạn về nhà đi, đừng về trễ.”

Vai áo tôi nhòa nước mắt của mẹ, và ngày hôm đó, tôi lại cất thêm một thanh sắt gãy.

****************************************

SIGNATURE
Về Đầu Trang Go down
Pun_Kwon
Jaejae ♥ Yunnie

Nghỉ hưu non

Pun_Kwon

DB Won : 638
Bài gởi : 135
Thanked : 8
Tâm trạng : Hét hò

[Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete  _
Bài gửi  [Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete  Empty12.12.10 2:24#3

PART 3.

Việc trực nhật là công việc của mình, và tôi phải hoàn thành nó, không thể đùn đẩy cho ai khác. Tôi biết như vậy, nên dù Yunho bảo rằng tôi có thể ở nhà, mọi việc để cho anh lo thì tôi cũng không chịu. Cuối cùng, hai bên nhân nhượng và quyết định cử Heechul đến nhà để nói chuyện với mẹ. Tôi mất một khoảng thời gian để giới thiệu cả nhóm bạn Yunho với mẹ và bảo mẹ yên tâm rồi mới quay lại trường để trực nhật.

“À, cậu này!” – mẹ chỉ vào Yunho và mỉm cười – “Lúc nào cũng chở Joongie về, cám ơn cậu nhé!”

Mẹ biết Yunho chở tôi về nhà. Tôi xấu hổ cúi gằm mặt và nhanh tay kéo Yunho đi.

“Sao vậy?” – Yunho hỏi.

“Chẳng sao cả.” – tôi thở hắt ra – “Tôi không muốn gây áp lực cho mẹ. Tôi sợ rằng nếu nói tôi và anh đang tìm hiểu nhau, mẹ sẽ không chịu được. Việc này hệt như ba tôi ngày xưa vậy.”

Yunho gật đầu và hôn nhẹ lên má tôi, mỉm cười. Nụ hôn đó làm tôi quên mất rằng cuộc đời tôi chỉ là một nốt nhạc khuyết. Yunho không phải là một người đàng hoàng, tôi biết vậy. Yunho không phải là người tốt cũng chẳng phải là người trân trọng tình người, tôi biết vậy. Đi với anh, không ít lần tôi thấy anh trừng phạt đàn em của mình bằng những hình thức dã man.

“Em không sợ anh chứ? Nếu em muốn, anh sẽ cố thay đổi.” – Yunho hỏi, lo sợ rằng tôi rời xa anh.

“Không, đừng thay đổi.” – tôi nhoẻn miệng cười.

Đừng thay đổi, vì dù cho anh có dã man với cả thế giới, nhưng với nhóm bạn anh, anh vẫn là một người tuyệt vời. Và với tôi, anh dịu dàng hơn bao giờ hết. Tôi chỉ cần nhiêu đó. Yunho cho tôi những cảm giác khiến tôi dễ dàng quên đi hiện thực và đắm chìm trong thế giới của anh. Anh làm tôi quên mất rằng, cuộc đời mãi mãi không bao giờ là màu hồng như tôi vẫn hằng mơ ước.

Cuộc sống của tôi đã đủ tệ hại để biết rằng những giây phút hạnh phúc là vô cùng quý giá, hiếm hoi, đáng được trân trọng. Người tay hay nói, phải có đau khổ mới biết quý những gì mình đang có. Tôi biết. Nhưng điều đó đồng nghĩa rằng, khi đã biết được hạnh phúc là gì, thì ta càng cảm nhận sâu sắc hơn về những nỗi đau mất mát. Khi ngày qua ngày, tôi cất đi những thanh sắt từ con thỏ gỗ trắng, tôi đã nghĩ rằng bản nhạc của tôi sẽ không bao giờ vang lên nữa nếu như chẳng còn thanh sắt nào để tạo nên âm thanh.

Ngày hôm đó, tôi về cùng nhóm bạn Yunho và thấy cửa sổ bị vỡ. Tôi hốt hoảng chạy vào trong. Heechul đang ôm mẹ tôi nằm dưới sàn, xung quanh nhà những mảnh kính vỡ nát và một vài cục đá lăn lóc. Cả hai người đều bất tỉnh, máu thẫm đỏ.

Tôi siết chặt tay Yunho ở ngoài phòng cấp cứu. Ngày hôm đó, hộp nhạc gãy liên tiếp vài thanh. Sắt hình như đã không được rèn đúng mức.

Mẹ tôi không sao, chỉ bị trầy xước sơ sơ và ngất xỉu do khủng hoảng tinh thần. Heechul bị thương do kính cắt ở phía sau lưng làm nhầy nhụa làn da trắng không tì vết của cậu ta, mất máu quá nhiều và bất tỉnh. Ngay khi tỉnh dậy, Heechul đã gào lên:

“Trời ơi, sao trên mặt cũng có vết thế này? Nghệ đâu, kem nghệ, kem nghệ, Hannie à, kem nghệ!”

Bọn tôi thở phào vì biết rằng nếu cậu ta đủ sức gào lên như thế thì thật ra chẳng bị gì cả. Tôi siết tay Heechul và xin lỗi, càng xin lỗi, tôi càng thấy mình là kẻ mang trọng tội. Tôi biết với Heechul, làn da của cậu ấy quý giá đến cỡ nào.

“Đừng có xin lỗi!” – Heechul gắt lên – “Đừng kể cho Hannie nghe lý do tôi bị là được, cậu ta sẽ kéo cả băng lên tận trường để tìm cho ra cái kẻ làm tôi thế này đấy. Cứ giấu cậu ta vài bữa, lành rồi thì tôi tự tìm cách nói. Mà đừng có xin lỗi nghe chưa, Jaejoongie? Cậu lo cho mẹ thì hơn. Cậu chẳng có lỗi gì hết, tôi tự biết cái gì đúng cái gì sai, lỗi ở kẻ nào mà xử kẻ đó, nghe chưa! Đã bảo thôi, đừng có cúi đầu xin lỗi nữa mà. Aisshhh, Yunho, kéo cái tên này ra, kẻo tôi khùng lên tát cho một cái bây giờ.”

“Heechul… tôi…” – tôi im lặng nắm chặt tay Yunho, lời cám ơn nói ra làm sao nhỉ?

“Đừng có cám ơn!” – Heechul như thể biết tất cả những gì trong đầu tôi vậy – “Cậu sống tốt phần cậu đi là được rồi. Tôi coi cậu là bạn, bạn bè thì nề hà chuyện này làm gì. Đã bảo đừng cám ơn mà, cái thằng này. Yunho, kéo tên này ra, mau!”

Tôi và mọi người phì cười, nhẹ nhõm. Heechul đã cất giúp tôi một gánh nặng tội lỗi. Junsu tìm được một cái móc khóa hình một thằng nhóc ở trước cửa nhà tôi. Tôi biết nó của ai, một trong những kẻ đã từng là bạn thân của tôi được bạn gái tặng cho móc khóa này, nó còn đem đi khoe khắp lớp.

Tôi nghỉ học hai ngày để chăm sóc mẹ. Và trong hai ngày đó, tôi không ăn, không ngủ. Tôi không ngủ được. Bác sĩ bảo rằng chấn động ở đầu có thể làm chứng quên của mẹ tôi nặng hơn trước.

Ngày tôi đi học lại, tôi đập lên bàn thằng bạn cái móc đã bị tôi xé tơi tả, đanh mặt nhìn nó:

“Đã nói đừng đụng đến mẹ tao! Mày sẽ hối hận.”

Rồi tôi bỏ đi. Bọn chúng im lặng, tôi biết dạo gần đây tin đồn tôi là một cặp với Yunho đã lan rộng, nhưng vì sợ Yunho, chẳng ai dám lên tiếng. Lần này cũng vậy, chúng sợ Yunho, chúng sợ cả tôi. Vì lần này tôi đoan chắc rằng chúng hiểu, tôi không nói đùa hay dọa dẫm chơi.

Tôi và Heechul không cho nhóm Yunho trả thù chuyện chúng ném đá vào nhà tôi. Heechul và tôi mỉm cười:

“Để tụi nó sống trong lo sợ không biết khi nào mình bị đánh thì vẫn hơn.” – tôi đã học được ở Heechul thói khinh khỉnh với đời.

Tôi không ngủ được, đến ngày thứ năm, cơ thể tôi bị suy nhược, kiệt sức và ngất ở giữa lớp khi đang đứng trả bài. Không rõ là hên hay xui, ngay lúc đó Changmin đi ngang qua và lập tức báo tin cho Yunho. Changmin dư sức đưa tôi xuống phòng y tế, nhưng cậu ta không làm vậy, vì:

“Jaejoong với tôi vẫn chưa quan trọng bằng Yunho.”

Cậu ta kể rằng Yunho đưa tôi xuống phòng y tế, khi yên tâm rằng tôi chỉ bị suy nhược mà ngất đi thì anh để cho tôi ngủ và trở lên lớp. Yunho không về lớp mình, anh đến lớp tôi và đá gãy một cái ghế trước mặt giáo viên.

“Kim. Jaejoong. Là. Của. Tao.” – anh gằn từng tiếng một với lớp tôi rồi bỏ xuống lại phòng y tế.

Câu đó khi nói ra phải được ngầm hiểu rằng, những thứ thuộc sở hữu của Jung Yunho là bất khả xâm phạm.

Anh chở tôi về nhà và đưa tôi lên tận phòng. Tôi giận sự yếu nhớt của mình và không thèm nói chuyện với anh, mặc cho anh cứ nói rằng:

“Jaejoong không bao giờ yếu đuối, vì nếu như vậy, Yunho sẽ không thích Jaejoong.”

Và để an ủi tôi, anh cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn. Ngọt ngào và hạnh phúc. Ngày hôm đó, tôi thấy một thanh sắt nữa đã gãy. Mẹ tôi đang đứng ở cửa phòng.

“Hai đứa yêu nhau hả?” – mẹ hỏi.

“Dạ, con yêu Jaejoong, nhưng Jaejoong chưa trả lời.” – Yunho lập tức lên tiếng đỡ lời – “Bác đừng trách Jaejoong.”

“Cậu yêu nó hả?” – mẹ tôi cười khẩy, bước lại gần nhìn thẳng vào mắt Yunho – “Cậu có hiểu gì về chuyện này không, cậu có nghĩ đến việc người đời sẽ thế nào chưa?”

“Jaejoong không quan tâm, con cũng không quan tâm.” – Yunho nhìn lại vào mắt mẹ tôi, trả lời một cách thẳng thắn, còn tôi vẫn vô dụng nằm bẹp dí trên giường – “Có con, sẽ chẳng ai làm gì Jaejoong được cả.”

“Cậu nghĩ con trai tôi nuôi dạy yếu đuối đến mức cần người bảo vệ à?” – mẹ tôi xoay xoay con dao làm bếp trên tay.

“Dạ không, nhưng Jaejoong cần con, mà con thì lại cần Jaejoong hơn thế nữa.”

“Con có cảm giác gì với nó không?” – mẹ quay sang nhìn tôi, chỉ con dao vào mặt Yunho.

“Dạ… có.” – tôi ấp úng, lo sợ rằng sự việc này sẽ không ổn, hình ảnh ba tôi đi với người con trai khác hiện về khiến tôi thật sự hoảng.

Mẹ tôi không nói gì, cắt nhẹ một đường lên cổ Yunho và nói:

“Vậy thì liệu mà sống sao cho được, cậu dám làm con trai tôi đau khổ, thì tôi sẽ giết cậu.”

Rồi mặt mẹ giãn ra, nhoẻn miệng cười với tôi:

“Nhưng con không được đi giống ba con, con phải ở đây với mẹ, mẹ không đuổi con đi được.”

“Mẹ đuổi con cũng không đi.” – tôi thở hắt ra, mỉm cười nhìn mẹ.

Tôi nghĩ rằng đây là một việc vui, nhưng tại sao thanh sắt lại gãy? Yunho đã phát hiện ra chiếc hộp nhạc con thỏ trắng anh mua cho tôi bị tơi tả, anh nhăn nhó:

“Trời đất, Jaejoong, em ăn sắt à?”

“Không!” – tôi phì cười – “Nó hiện thân cho em đấy. Em xem thử khi nào thì nó gãy hết, gãy hết rồi thì em còn sống không.”

Câu nói của tôi làm anh cau mày khó chịu. Anh vặn con thỏ và tặc lưỡi:

“Gãy nhiều thế này, nhạc nghe không còn hay nữa.”

Và hôm sau, anh đem cho tôi con thỏ của anh. Nó cũng bị gãy mất một thanh ở ngay vị trí thanh sắt đầu tiên của tôi bị gãy.

“Sao thế này?” – tôi ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh thấy một mình em bị gãy thì thật bất công, nên anh bẻ cho giống em.” – Yunho hí hửng trước ý tưởng điên khùng anh vừa nói – “Có điều, ai mà ngờ được của em gãy nhiều đến thế.”

Tôi phì cười. Tôi giữ cả hai con thỏ và sống dựa một chút vào bản nhạc của Yunho. Lâu lắm rồi, tôi mới nghe được bài này phát ra một cách gần như đầy đủ đến thế.

Nhưng rồi cũng đến ngày mà con thỏ của tôi muốn chấm dứt việc dật dờ chơi những nốt nhạc lẻ tẻ. Khi mà chỉ còn ba thanh sắt tồn tại trên con thỏ đó, mẹ tôi đã hỏi:

“Cậu là ai?”

Cậu là ai?
Cậu là ai?

Câu hỏi này đã làm hai thanh sắt liên tiếp gãy đôi. Tôi cố không khóc, năn nỉ mẹ nhớ ra rằng tôi là đứa con trai duy nhất của mẹ. Và sau hai ngày, mẹ đã nhớ ra tôi là Kim Jaejoong. Vậy đó, mẹ đã từng quên tôi, nhưng chưa một giây phút nào mẹ quên ba.

Và một ngày nọ, trời đẹp, không một gợn mây, xanh biếc, mẹ ngủ quên. Một buổi sáng yên bình, tôi đột nhiên thức dậy trước cả khi mẹ tôi cằn nhằn kéo chăn để tôi mở mắt ra. Tôi lò dò xuống nhà để ăn sáng với mẹ thì lại thấy căn bếp tĩnh mịch. Tôi đẩy cửa phòng mẹ, lòng hoảng sợ.

“Mẹ ơi!” – tôi lay mẹ thật nhẹ.

Me vẫn ngủ say.

“Mẹ ơi…” – tôi lại lay mẹ, mạnh hơn và hôn lên tóc mẹ - “Con đói rồi, dậy làm đồ ăn đi.”

Mẹ vẫn nhắm nghiền mắt và tận hưởng giấc ngủ ngon.

Có một tờ giấy trên bàn ngủ, chữ mẹ nhòe nước:

“Joongie của mẹ,
Mẹ biết rất rõ bị quên lãng là một điều không dễ chịu chút nào, cảm giác đó mẹ đã trải qua. Mẹ xin lỗi vì đã lỡ một lần quên mất con là ai. Joongie, mẹ xin lỗi. Mẹ con mình đã sống với nhau hơn 17 năm rồi nhỉ. Những 17 năm trời, sao mẹ có thể quên mất con cơ chứ. Ngoài ba con ra, trên đời này chỉ có con là người mẹ yêu thương nhất. Mẹ yêu con, con biết đúng không, Joongie? Mẹ đã nói rằng “những gì cần nhớ mẹ sẽ không quên”, mẹ là một người giữ lời hứa, 17 năm, con có thấy mẹ thất hứa lần nào chưa? Trừ cái lần mẹ không mua súng nước cho con vì mẹ làm rớt tiền. Con đã rất ngoan, con không đòi hỏi. Và đáp lại, mẹ chưa bao giờ thất hứa. Nhưng Joongie à, dạo gần đây mẹ thấy mình sắp không còn giữ được lời hứa nữa rồi. Mẹ đã một lần quên con, mẹ đã thấy con cố gắng không khóc. Một lần, rồi sẽ có lần thứ hai, mẹ biết vậy. Mẹ không phải là người thất hứa. Mẽ đã tự nhủ với lòng, đến chết cũng không quên con. Mẹ giữ lời hứa, Joongie à, mẹ phải giữ lời hứa trước khi không còn khả năng giữ bất kỳ thứ gì nữa.
Mẹ nghĩ rằng con và Yunho thật đẹp đôi, cả hai hãy ở bên nhau mãi mãi, nhé Joongie của mẹ. Mẹ xin lỗi, vì đã một lần quên con. Con biết rằng, mẹ yêu con nhiều, đúng không?
Mẹ yêu con, Joongie.”

Tôi nhoẻn miệng cười khi đọc mảnh giấy của mẹ, nhẹ nhàng đút nó vào túi một cách phẳng phiu và quay sang nhìn mẹ.

“Con biết mà, nên bây giờ mẹ dậy làm đồ ăn cho con đi, nhé!” – tôi thì thầm vào tai mẹ - “Mẹ đã uống thuốc gì mà ngủ say vậy?”

Mẹ không trả lời tôi.

“Mẹ à, dậy đi, con sắp trễ học rồi.” – tôi lay mẹ thật mạnh.

Cơ thể mẹ lắc lư theo sức đẩy của tôi và bất động. Mẹ không trả lời tôi, mẹ không trả lời Joongie của mẹ.

“Mẹ…”

“Dậy đi mẹ…”

“Mẹ ơi, làm ơn dậy đi mà!”

“Con sợ. Con sợ.”

Tôi không biết mình có khóc hay không, nhưng hình như khi tôi gục mặt lên người mẹ thì áo mẹ đẫm nước. Mẹ không dậy. Ngày hôm đó, tôi nhớ rằng trời rất đẹp, vậy mà mẹ lại ngủ quên. Mẹ không dậy nữa.

Vậy là, chẳng còn mẹ để tôi suy nghĩ xem đến ngày nào thì mẹ sẽ quên cả tôi và ba. Ngày đó chẳng bao giờ đến.

Hình như… hình như tôi đã mất mẹ rồi. Vì mẹ không dậy nữa. Mẹ không trả lời Joongie của mẹ.

…………………………….

Ngày hôm đó, con thỏ không gãy thanh sắt cuối cùng. Tôi thẫn thờ ngồi bên cạnh giường mẹ, vặn con thỏ của mình. Một nốt nhạc vang lên tròn trịa, trục vẫn xoay, nhưng chẳng còn nốt nào lên tiếng nữa ngoài nó.

Tôi hẹn Yunho ra một con hẻm gần nhà sau giờ học, chỉ một mình anh, tôi thông báo rằng mẹ tôi đã mất, tôi không đủ can đảm để mời ai về nhà mình vào lúc này. Tôi bây giờ chỉ muốn gặp anh mà thôi, để trả cho anh con thỏ của anh với bản nhạc gần như đầy đủ.

Tôi bỏ vào giỏ mình cả hai con thỏ gỗ trắng và đem theo. Tôi đắp chăn cho mẹ thật ấm, đặt bên cạnh giường một ly nước để khi mẹ tỉnh dậy sẽ có nước để uống. Tôi làm cho mẹ một bữa ăn sáng bằng tất cả những gì trong nhà có và để cùng với ly nước.

“Con đi trả đồ cho Yunho một chút, rồi con về, nhé!” – tôi hôn nhẹ lên tóc mẹ và khép cửa phòng.

Tôi chờ Yunho ở chỗ hẹn. Anh đến. Nhưng không phải một mình. Anh không cho nhóm bạn của anh theo, họ đành ở lại trường và chờ đợi. Nhưng những tên trong lớp tôi biết tin rằng mẹ tôi mất, chúng lo sợ tôi nổi điên lên và giết cả bọn, nên kéo một đoàn người đi truy lùng tôi.

Chúng tìm ra tôi và anh đang nói chuyện ở con hẻm gần nhà. Chúng bảo thà giết người còn hơn bị giết. Tôi nhoẻn miệng cười, dù mẹ tôi không còn, tôi cũng chẳng bao giờ có ý định giết ai, mẹ không thích như thế. Nhưng đầu óc của chúng không hiểu được điều đó. Cả bọn tấn công tôi và anh.

Yunho là một người tài giỏi, đặc biệt trong lĩnh vực bạo lực này, tôi không phải là dạng yếu đuối, một mình có thể hạ 5 thằng. Nhưng cả một đoàn người với sức lực của hai chúng tôi là một điều không thể. Tôi đặt hai con thỏ xuống đất rồi cùng anh lao vào trận chiến. Tôi đánh như để xả hết nỗi căm hận với cuộc sống của mình. Tôi đánh như để trút ra khỏi người cái ấm ức của mình khi mẹ bỏ đi mà chẳng hề nói với tôi một tiếng. Tôi giận mẹ. Thà rằng mẹ quên tôi, thà rằng mẹ không nhớ ra tôi là ai, nhưng chỉ cần mẹ còn sống, còn có thể mỉm cười, thì đối với một kẻ dư thừa như tôi, thế là một đặc ân lớn. Nhưng mẹ không muốn như vậy, mẹ muốn giữ trong tôi một hình ảnh hoàn hảo về mẹ, không quên lãng.

Mẹ à, con ghét mọi thứ hoàn hảo, vì những thứ đó chẳng có gì thuộc về con cả.

Nhưng mẹ thích hoàn hảo, vì mẹ nghĩ rằng con sẽ sống tốt hơn nếu có nó. Nhưng mẹ không nghĩ rằng, con chỉ sống tốt hơn khi có mẹ.

Tôi và anh không thắng được bọn người đó. Một tên cầm đá và đập mạnh lên đầu Yunho khi anh đang đỡ cho tôi một nhát dao.

Máu chảy nhiều hơn cả khi Heechul bị tấn công ở nhà tôi. Anh gục xuống bên đường, thở dốc, con dao cắm thẳng vào một bên ngực anh, sâu tận cán. Tôi hoảng hốt đạp một tên ra và ngồi xuống đỡ anh, không phòng bị. Tôi bị thương nhiều, mất máu làm tôi choáng váng, chẳng rõ đâu là đâu nữa. Nhưng tôi cũng biết rằng, chúng đã đâm tôi một nhát vào bụng, cũng sâu đến gần cán.

Bọn chúng cười khẩy, rút đi. Con hẻm vắng.

Tôi hấp tấp tìm điện thoại trên người anh và nhắn tin cho nhóm Yoochun. Tôi biết anh sẽ muốn được trả thù, và tôi cũng thế. Yunho đang dần mất đi ý thức, thở dốc một cách khó khăn và nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi cũng chẳng khá hơn, đẩy hai con thỏ về phía anh và nói:

“Yunho… em trả anh… bản nhạc này đầy đủ quá… chẳng thể nào… là của em.”

Yunho không trả lời. Anh lắc đầu, đưa bàn tay đẫm máu lên ôm lấy mặt tôi, nhoẻn miệng cười.

Anh không nói gì cả. Anh không đủ sức để trả lời tôi bất kỳ thứ gì. Tay anh buông lỏng dần rồi rơi xuống khoảng không trước mặt, bất động.

Tôi biết rằng đời tôi chỉ là một sai lầm của tạo hóa. Nếu gọi là một nốt nhạc thì quá ít để xứng đáng với từng ấy năm tôi sống trên đời. Nhưng tóm lại, cũng chỉ là một mảnh nhạc khuyết chẳng ai quan tâm. Khi có người quan tâm, thì lúc đó cũng chẳng còn là mảnh nhạc khuyết nữa.

Tôi đưa tay bẻ gãy thanh sắt ở vị trí thứ tư, ngay bên cạnh thanh đã gãy của con thỏ kia. Một nốt nhạc khuyết, hai nốt nhạc khuyết. Có mất đi, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ai. Tôi thở dốc. Máu mất nhiều, tôi biết, tôi bị thương nặng, tôi biết.

Tôi dùng hết sức tàn còn lại của mình và lên dây cót cho con thỏ của Yunho. Tiếng nhạc vang lên du dương và thanh như đem lại cho tôi một sự giải thoát vậy.

Tôi cảm thấy mình khó thở.

Mẹ tôi muốn rằng tôi và Yunho mãi mãi ở bên nhau. Và tôi có vẻ như đang thực hiện ý nguyện của mẹ. Tôi mỉm cười. Có lẽ tôi sẽ đến một nơi nào đó mà cả ba người đều có thể sống với nhau, chờ đợi những người bạn của mình tìm đến.

Bản nhạc vang lên thật nhẹ và thanh thoát, không chậm, không nhanh, nhưng vừa đủ để thanh tẩy những thứ gì còn đọng lại trong tâm trí của tôi.

Tôi vặn con thỏ của mình, trục xoay, nhưng chẳng phát ra tiếng nhạc nào, đều đều cử động một cách lặng lẽ bên tiếng nhạc từ con thỏ kia.

Tôi nhớ về lần đầu tiên tôi gặp Yunho, anh đã trốn tiền gửi xe và mua cho tôi con thỏ này. Nhờ những gì tệ hại trước đây tôi từng trải qua, tôi mới cảm thấy được những giây phút ở bên anh và nhóm bạn là thiên đường. Nhưng đồng nghĩa với việc, tôi hiểu rõ thế nào là cay đắng trong cuộc sống còn lại của bản thân.

Vẫn tiếng nhạc đều đều và du dương vang lên thật nhẹ. Tôi nhớ về ngày mẹ hỏi: “Cậu là ai?” và khoảnh khắc tôi lay mẹ. Mẹ không dậy. Một ngày đẹp trời thế này mà mẹ lại ngủ quên.

Bây giờ, tôi lại lay Yunho, anh cũng bất động.

Chỉ còn mỗi tôi là cử động, lặng lẽ bên cạnh tiếng nhạc từ con thỏ trắng. Có ý nghĩa gì không?

Tôi rút con dao ra khỏi bụng mình, máu sẫm áo. Nhẹ nhàng tận hưởng bản nhạc, tôi khép mắt mình lại, phải nghỉ ngơi thôi. Tôi biết mình cần nghỉ ngơi, vì rồi đây, tôi phải cùng mẹ và Yunho tạo dựng một cuộc sống khác chỉ ba người.

Lẫn trong tiếng nhạc, tôi nghe loáng thoáng tiếng Heechul gào tên tôi và Yunho.

Lẫn trong tiếng nhạc, tôi nghe mẹ hỏi: “Cậu là ai?”

Lẫn trong tiếng nhạc, tôi nghe Yunho nói rằng anh yêu tôi.

Và lẫn trong tiếng nhạc, tôi chẳng còn nghe được gì nữa. Tĩnh mịch.

Trục ngừng quay. Nhạc ngừng chơi. Và tôi cũng ngừng suy nghĩ.


THE END.

SIGNATURE
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content



[Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete  _
Bài gửi  [Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete  Empty#4


SIGNATURE
Về Đầu Trang Go down
 

[Short-fic - K] Mảnh nhạc khuyết - Complete

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Đọc kĩ rules trước khi post bài


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSKVN - Always Keep The Faith  :: ıllıllı We're Cassiopeia ıllıllı  ::  x Together-
Chuyển đến 
Skin by pyn.k0ol@DBSKVN
Trình duyệt web FireFox hoặc Google Chrome để được hiển thị forum tốt nhất
Quảng cáo sẽ biến mất khi các bạn đăng nhập
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất