Scene 3: Trái tim và chìa khóa
Gần đây không ai dám lại gần Yunho trong vòng ba thước, bởi xung quanh anh giăng đầy lưới điện cao áp. Yunho đang trong tình trạng khủng hoảng tinh thần. Anh không hiểu tại sao, lúc nào, ‘cậu em nhỏ’ Changmin, kẻ từng tuyên bố chỉ yêu chung thủy đồ ăn nay lại có tình cảm đặc biệt với anh. Càng nghĩ thì càng đau đầu, Yunho đành tự an ủi, Changmin chưa chính thức thổ lộ, có lẽ anh chỉ nhầm lẫn hay cậu đang trong thời kỳ nổi loạn vài ngày sau sẽ hết. Suy nghĩ đó cho anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút hẫng. Anh lắc đầu chẳng hiểu nổi sự mâu thuẫn của bản thân.
-Yunho, cứ tưởng bỏ hút thuốc rồi chứ?!
-Ah? Là cậu à, Jaejoong.
Yunho giật mình để điếu thuốc hút dở xuống cái gạt tàn. Jaejoong nhìn anh nghiêm nghị:
-Changmin đã rất mừng khi Yunho ngừng hút.
-Vậy à.
-Mấy hôm nay cậu làm sao vậy? Cứ như người mộng du. Nhóc Min lo lắng cho cậu nhiều lắm đó, cả Yoochun, Junsu cũng bắt đầu để ý.
Yunho gượng cười:
-Không có gì đâu, chỉ đang rối loạn chút thôi.
Jaejoong thở dài, vỗ mạnh vai Yunho:
-Phấn chấn lên đi! Không có leader Jung Yunho với mấy trò đùa ngốc nghếch, Dong Bang Shin Ki như chẳng còn sinh khí.
Yunho cười khan, lảng sang chuyện khác:
-Sao hôm nay bày đặt đeo kính mát?
Jaejoong ngồi phịch xuống cạnh Yunho, hậm hực đáp:
-Là nhờ ơn Yoochun, tối qua cậu ta ngủ mớ. Xin thề từ giờ không cho cậu ta chơi game hành động trước khi đi ngủ nữa.
-Tội nghiệp.
-Thì đó, báo hại tôi gặp rắc rối khi chụp hình và mấy chuyện khác kèm theo.
-Không, là đang tội cho Yoochun thôi. Ai chẳng biết Kim Jaejoong kẻ nào vay một thì trả lãi mười, nhất là ‘nợ xấu’.
Jaejoong nhếch môi để lộ nụ cười của quỷ sa-tăng:
-Sinh tôi ra là cha mẹ, hiểu tôi chỉ có Yunho. Đã đòi cả vốn lẫn lãi ngay đêm đó rồi.
Yunho gật gù:
-Hèn gì, cứ thấy lạ sao hôm nay Yoochun đột nhiên mặc áo cổ cao, tay dài. Tôi nhắc nhở hai người phải biết kiềm chế giữ sức khỏe, sắp tới đại nhạc hội rồi đó.
-Tụi này biết mà, là pro chứ đâu phải tay mơ đợi cậu nhắc. Yunho à, nên lo cho mình trước đi, xuống sắc thấy rõ.
-Được rồi.
Yunho ậm ừ cho qua chuyện. Jaejoong khẽ lắc đầu rồi đứng lên bước đến bên Yoochun đang tập nhảy, lấy khăn lông lau mồ hôi cho cậu ta. Tuy hai người chưa công khai nhưng ai cũng ngầm hiểu tình cảm họ dành cho nhau. Yunho không phản đối mối quan hệ này, cũng chẳng đồng tình. Từ khi hai người họ dọn ra sống riêng, tiếp theo là Junsu, Changmin lần lượt ra đi, như có bức tường mỏng ngăn cách tình cảm giữa năm người. Biết không thể trách Jaejoong, Yoochun, nhưng Yunho vẫn có một chút tức giận, không dễ tha thứ. Nếu năm người còn sống chung, có lẽ giờ đây anh sẽ không buông trôi bản thân như thế này.
Nghĩ đến mối quan hệ giữa Jaejoong và Yoochun, anh lại nhớ đến Changmin. Anh bất ngờ với chính mình, khi biết tình cảm của cậu, một chút khó chịu cũng không có, chỉ thấy hoảng loạn và bối rối. Anh luôn xem cậu như một chỗ dựa tinh thần, cậu em nhỏ đáng yêu, đúng hơn là con nít. Chưa từng nghĩ cậu là người đàn ông trưởng thành, đã biết chuyện yêu đương. Anh thấy hụt hẫng như người cha đột nhiên gả con gái đi xa.
Yunho tự khẳng định trong lòng, chỉ xem Changmin chẳng khác gì cậu em trai, trước đã vậy, sau này cũng phải thế.
Vẫn…cảm thấy có gì đó không đúng. -Yunho, đừng ngồi thừ ra đó. Tới đây, tôi có chuyện cần bàn!!!
Yunho uể oải đứng dậy, bước tới chỗ Manager đang cật lực vẫy tay. Dù đời sống có như thế nào, công việc vẫn phải làm tốt. Trong lúc bàn về cảnh trí sân khấu, Yunho chợt nhìn qua vai Manager, thấy Changmin lén lút tiến đến gần chỗ anh vừa ngồi. Yunho nhíu mày tò mò, cậu muốn làm gì đây?
Changmin nhìn ngó quanh quất một hồi, khi chắc chắn không có ai để ý đến mình, cậu cúi xuống cái gạt tàn cầm lên điếu thuốc cháy dở.
Yunho nhướn mày
._Không phải cậu ta định làm cái trò ngu ngốc ‘hôn gián tiếp’ đấy chứ? Quả nhiên Changmin đưa đầu thuốc lên môi ngậm lấy, để rồi mấy giây sau ho sặc sụa. Cậu không chỉ dừng lại ở đó, nhanh nhẹn rút trong túi ra một cái hộp thiếc nhỏ, cậu thận trọng đặt điếu thuốc đã dụi tắt lửa vào trong. Changmin cười tươi ngắm nghía nó như đang nắm giữ báu vật vô cùng quý giá, sau đó cẩn thận cất lại vào trong túi quần.
Yunho muốn cười trước hành động ngốc nghếch của cậu, nhưng không thể. Ai có thể cười nhạo tình cảm chân thật? Trong sáng đến mức ngây ngô. Đẹp đẽ mà mong manh, lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Manager tròn mắt nhìn Yunho rồi mỉm cười nói:
-Không ngờ có ngày thấy bộ dạng đó của cậu, tình yêu kỳ diệu thật nhỉ.
Yunho giật mình, anh có nghe mà như không nghe. Hình như Manager vừa nói câu gì đó kỳ lạ kèm theo bộ mặt gian xảo.
-Hả? Anh đang nói cái gì vậy?
-Thì mới nãy trên mặt cậu ngập tràn vẻ trìu mến như đang nhìn người mình yêu quý nhất. Chắc đang hồi tưởng về ‘nàng’ hả? Cuối cùng đã tìm ra tình yêu thật sự rồi ha? Lần này là cô gái nào?
-Gì mà người yêu quý nhất!? Không có đâu!
Yunho gạt phắt, vội vàng bỏ đi như kẻ chạy trốn. Câu nói của Manager cứ vang mãi bên tai, Yunho giơ hai tay bịt lỗ tai, cảm thấy như đang bước vào đường hầm tối đen. Anh không thể. Không thể nhìn Changmin bằng ánh mắt, cảm xúc nào khác ngoài ‘cậu em trai’. Nhất định là không. Nhưng sao chỉ vì một câu nói anh lại hỗn loạn đến mức này?
Để xóa tan những suy nghĩ rối rắm không ngừng phát sinh, Yunho cắt đứt nó bằng tiếng rên rỉ nhục dục. Người tình của anh chính là Young Ha. Tuy hai người đã chia tay nhưng vẫn là bạn tình, chỉ cần cơ thể được thỏa mãn, tình yêu vốn không cần thiết. Đó chính là thế giới của người trưởng thành, dơ bẩn, xấu xa, trần trụi.
Yunho bước ra từ nhà tắm, anh khoác tấm áo ngủ màu xám, mái tóc ướt nước. Young Ha không mảnh vải che thân, làn da trắng nõn nà buông lơi trên tấm vải trải giường mềm mịn. Bàn tay thuôn mảnh cầm chiếc điện thoại của anh, cô cất giọng ngọt ngào:
-Vừa nãy dường như có tin nhắn cho anh.
-Cô không nên động vào đồ của người khác!
Yunho cáu gắt, giật điện thoại khỏi tay Young Ha, ngón tay bấm nhanh mật mã mở mục hộp thư. Những dòng chữ đen trên nền phông trắng đập vào mắt anh.
‘Hôm nay hyung cũng về sớm, đã hẹn cùng tới nhà Jae hyung mà. Đồ ăn Jae hyung nấu rất ngon, hyung không tới thật tiếc. Gần đây trông hyung lạ lắm, có phải hyung bệnh nhưng cố giấu? Mai em tới nhà hyung, có muốn ăn gì không? Em sẽ mua cho. Quên nữa, hyung hãy ngủ sớm, thức khuya không tốt cho sức khỏe.’
Yunho đang chú tâm đọc tin thì cánh tay ngà ngọc quàng qua vai anh, Young Ha thỏ thẻ:
-Người yêu mới à? Tuy bây giờ chúng ta chỉ là bạn, em vẫn thấy ghen tỵ với người làm rung động trái tim hoàng tử băng đấy.
Yunho bối rối trước câu nói như thật lại giống đùa của Young Ha, anh vội đáp:
-Đừng nói bậy, chỉ là tin nhắn từ đàn em.
Young Ha cười khúc khích, vuốt má anh, nói:
-Khi đọc tin nhắn, anh đã mỉm cười hạnh phúc như người đang yêu. Jung Yunho, chúng ta quen nhau đủ lâu, huống gì hai ta cùng một dạng người, anh không thể nói dối em đâu.
Yunho đánh rơi điện thoại xuống đất, đờ người ra. Lần thứ hai anh nghe người ta nói cùng một nội dung, đã không thể bỏ qua được nữa. Bàn tay Yunho không ngừng run rẩy. Anh? Yêu? Changmin? Cụm từ quá xa lạ với anh. Yunho muốn phủ nhận tất cả như bấy lâu này vẫn làm, nhưng không hiểu sao ngay lúc này lại chẳng thể. Từng hình ảnh, cử động của Changmin lướt qua trong đầu như thước phim quay chậm. Khuôn mặt ngây ngô, nụ cười rạng rỡ, những cử chỉ ân cần quan tâm, tất cả khiến anh choáng váng.
Yunho?
Yêu?
Changmin?
.
.
.
Cũng có thể đấy.
Như kẻ đi trong đường hầm tối tăm nhìn thấy ánh mặt trời, tâm trí Yunho bừng sáng lên, đột nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện. Yunho không thể ngăn đôi môi nhếch nụ cười mỉa mai, thật không hiểu sao con người anh trước kia quá đần độn, việc đơn giản như thế cũng không phát hiện ra. Mắt bất giác nhìn chiếc chìa khóa nằm yên trên mặt bàn. Anh xoay lại đối mặt với Young Ha, nói rất nghiêm túc.
-Anh đã từng thích em, từng có ý định sống cùng em suốt đời.
Young Ha khẽ cười:
-Nhưng đó là ở thì quá khứ, phải không?
-Anh xin lỗi, anh đã ngu ngốc không nhận ra điều quý báu nhất cho đến tận bây giờ. Anh không muốn bỏ lỡ nữa, không muốn làm người ấy chờ đợi thêm.
-Những lúc này anh chẳng cần phải quá thật thà đâu. Không nghĩ em sẽ ghen tức mà phá rối à?
Yunho cười nhẹ, trong mắt phản chiếu sự tin tưởng:
-Em sẽ không làm thế, vì em là người bạn tri kỷ của anh.
Young Ha không nói gì nữa, cô nằm xuống, khuôn mặt giấu vào cái gối bông trắng tinh. Một lúc lâu sau, cô nói, âm thanh qua chiếc gối đã bị biến dạng trở thành không thanh sắc:
-Chúc hạnh phúc.
-Nhất định.
Tuy không nhìn thấy nhưng Yunho biết, hiện giờ anh đang cười rất mãn nguyện. Sắp tới đây anh sẽ làm cuộc chinh phục đầy cam go, phải ngủ một giấc tỉnh táo, sau đó nghĩ đến kế hoạch chu toàn.
Chờ nhé, my sweet honey TV…………….TV
Vì một lý do rất ư là tế nhị…công việc. Young Ha sẽ hát chung mấy bài trong đại nhạc hội của Dong Bang Shin Ki. Thế nên, dù không muốn, Yunho vẫn thường xuyên có nhiều dịp tiếp xúc ‘thân mật’ với cô. Mấy tin đồn nhờ thế được dịp nổi lên, nào là hai người đã quay lại với nhau, nghe đâu cuối năm đám cưới, Young Ha có thai mấy tháng và bla bla bla. Những chuyện đó đủ khiến anh nhức đầu, lại cộng thêm vẻ buồn hiu của Changmin mỗi khi thấy anh cùng Young Ha bên nhau. Tâm trạng Yunho vì thế mà gần đây rất ức chế, tưởng như già đi mấy chục tuổi. Nhìn Changmin mỗi ngày thêm gầy yếu xanh xao, anh đau lòng mắng thầm.
Con nai ngốc, nếu không vui như vậy, sao không mau thổ lộ đi.
May mắn là chuỗi ngày khổ sở, đày ải đó sắp chấm dứt, cuối cùng cũng tới ngày diễn ra nhạc hội. Vì chờ đợi giây phút này cả nhóm đã chuẩn bị rất kỹ, từ bài hát đến vũ đạo, phục trang và cả những chuyện nhỏ nhặt khác. Để đáp lại sự vất vả đó là khán đài chật cứng người, những tràng pháo tay cổ vũ nồng nhiệt phía khán giả. Yunho có cảm giác như hôm nay anh và bốn thành viên còn lại biểu diễn hay hơn mọi khi, nếu không muốn nói đạt đến mức hoàn hảo. Phải, mọi chuyện sẽ hoàn hảo biết bao nếu khi đến bài cuối chẳng có ‘nước’, đầu mối tai họa.
Nhiệt độ không khí ngày càng tăng cao, tiếng hò hét say mê đến từ khán giả khiến năm chàng đẹp trai biểu diễn hết sức mình, như chưa bao giờ được hát và nhảy. Yunho cảm thấy nóng bức, cởi bung tất cả cúc áo, mồ hôi chảy nhỏ giọt từ trán đi qua sống mũi xuống cằm. Jaejoong, Yoochun còn phấn khích hơn, cùng cởi áo ra quăng về phía khán đài, hàng ngàn cánh tay giơ ra mong chộp bắt lấy phần thưởng quý giá. Yunho thầm than trong lòng, anh đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau đó.
Jaejoong và Yoochun theo giai điệu đung đưa cánh tay, lắc lư thân người. Nhịp điệu trở nên dồn dập, những cái xoay người thật nhanh và dừng lại cũng thật đột ngột. Thế là chuyện gì đến cũng phải đến. Hình xăm chữ ‘soul’ trên lưng Jaejoong, trên lưng Yoochun là chữ ‘mate’ hiện rõ ràng trước ống kính máy quay trực tiếp cùng hàng ngàn cặp ‘mắt nai ngơ ngác’. Kết quả: một tràng rú hét phấn khích muốn sập hội trường.
Mưa bắt đầu rơi lớn dần nhưng không làm sao dập tắt ngọn lửa nhiệt tình và những tiếng vỗ tay, gào thét ngày càng lớn. Young Ha không ngờ trước trời sẽ mưa, nước làm ướt sân khấu vốn đã trơn, lại thêm cô đang mang giày cao gót, không tránh được vô tình đạp trúng vũng nước lảo đảo suýt té. Yunho là một ca sỹ chuyên nghiệp vội ôm eo cô giữ lại, làm động tác hoa mỹ ngay sau đó như nó đơn giản nằm trong phần biểu diễn. Young Ha thở phào quàng tay qua cổ anh, thầm thì cảm ơn rồi tiếp tục đoạn nhảy của mình. Yunho lúc này mới biết mình nguy rồi, đưa ánh mắt lo lắng về phía cuối sân khấu.
Changmin nhảy đúng phần của mình chính xác như cái máy. Cậu cúi đầu, phần tóc ướt rũ xuống không làm sao che đi đôi mắt buồn ngập nước. Phải chăng đó là giọt nước trong lòng cậu cố nén tuôn trào?
Cứ tưởng khuôn mặt luôn tươi cười là lẽ tất nhiên, như ban ngày nắng sẽ chiếu sáng dù ngàn vạn năm trôi qua. Bây giờ khi không thấy nụ cười ấm áp ấy, ngực Yunho bỗng đau nhói. Cảm thấy nghẹt thở.
.
TV……………….TV
Kết thúc buổi biểu diễn, Yunho kéo tay Changmin vào phòng nghỉ, khóa trái cửa. Changmin cố ra vẻ bình thường, dù không mấy thành công lắm, âm thanh phát ra có phần gượng gạo:
-Hôm nay thật tuyệt, hyung nhỉ? Mọi người biểu diễn hay hơn lúc tập nhiều. Nhất là hyung và…chị Young Ha.
Yunho trầm lặng tiến từng bước về phía Changmin. Như trực giác của chú nai trước thú dữ, cậu cảnh giác bước thụt lùi. Không may anh đã tóm lấy tay cậu giữ chặt, cánh tay khác quàng qua eo cậu kéo về phía trước.
Hai bờ môi tìm đến nhau.
Môi anh như nam châm hút lấy môi cậu. Hơi thở nóng bỏng dần trở nên nặng nề. Trí óc Changmin trắng xóa chẳng hiểu vì não thiếu oxy hay do nụ hôn bất ngờ, mà có lẽ là bao gồm cả hai. Khi tay Yunho thả lỏng, không còn điểm tựa hai chân Changmin khuỵu xuống, cậu thở dốc.
Yunho nhếch môi:
-Con nít vẫn chỉ là con nít.
Tiếng sét giữa trời đêm.
Changmin thấy tức uất, đã bị cướp mất nụ hôn lại còn nhận câu bình luận phũ phàng. Cậu đứng bật dậy, trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng do tức giận pha lẫn xấu hổ.
-Em con nít như thế đó, kệ em! Sao hyung hôn con nít làm gì!? Trò đùa này thật quá đáng!!!
Nếu làm diễn viên, có lẽ Yunho sẽ rất thành công trong vai kẻ đểu cáng. Nụ cười trên môi anh bây giờ vừa đen tối vừa đáng ghét, nhưng mà…cũng rất quyến rũ (a/n: câu trên là Changmin nói, not me).
Yunho nhún vai, vẫn giữ nụ cười mỉm chi chói lóa:
-Hyung không đùa. Vả lại, trông em không có vẻ ghét.
Tiếng sét lại lần nữa vang lên. Có kẻ đã khét thành tro.
Màu đỏ trên mặt Changmin nhanh chóng chuyển sang xanh đọt chuối. Khả năng ngôn ngữ bị gián đoạn, cậu lắp bắp:
-Hy…hyung…n…nó…i… kỳ…kỳ cục…
Yunho ngắt nhẹ chóp mũi Changmin, cắt ngang:
-Bé nai có biết không? Trên mặt bé đã viết hết tất cả rồi. Rằng: Shim Changmin thích Yunho hyung.
Khuôn mặt Changmin lại lần nữa đổi màu, là sự pha trộn giữa sắc xanh và đỏ. Cậu đã quá rối loạn để có thể nghĩ đến giọng điệu trêu chọc của Yunho. Chẳng lẽ Yunho thật đã phát hiện ra cậu thích anh? Từ khi nào? Phải làm sao đây?
Bấn loạn, bối rối, cuối cùng Changmin đưa ra một quyết định.
-Hyung có bằng chứng gì bảo là em thích hyung chứ?
Như kẻ tội phạm bướng bỉnh dù đã bị bắt quả tang vẫn cố chối tội, Changmin hất mặt, cố nói cứng.
Khóe mép Yunho nhếch lên khiến Changmin sợ hãi thụt lùi vài bước. Anh nhấn giọng lên xuống rất chi là có vần điệu:
-Bằng chứng thì nhiều lắm, nhưng thôi ta rút gọn đỡ phí thời gian. Không biết là ai lén chạm vào tóc, hôn lên mắt người đang ngủ vậy ta?
-Ra lúc đó hyung vờ ngủ?!
Changmin gầm lên phẫn nộ xen lẫn xấu hổ cùng cực. Yunho trưng ra bộ mặt ngây thơ vô (số) tội:
-Không nên trách hyung, là tại em không nhìn kỹ thôi. Còn nữa, là ai lén chạm môi vào điếu thuốc dù không biết hút, chỉ để có nụ hôn gián tiếp vậy ta? Và ai…
Yunho đang muốn kể tiếp nhưng thấy khuôn mặt Changmin đầm đìa nước mắt thì vội câm nín. Anh lúng túng huơ tay múa chân, cà lăm nói:
-Sao…sao phải khóc?
Changmin ngước nhìn anh bằng đôi mắt trong veo như pha lê phủ màn mưa, giọng sũng nước:
-Chắc giờ hyung thấy ghét em lắm? Xin lỗi, em không có ý để hyung biết đâu, định cả đời sẽ giấu kín. Nhưng bây giờ thì hyung đã biết cả rồi. Em xin lỗi, đừng ghét em…
Yunho thở dài, ngón tay nhẹ nhàng lau dòng nước mắt chảy trên má cậu:
-Nín đi. Không bao giờ hyung ghét em.
-Thật không?
Changmin reo vui nở nụ cười hồn nhiên dù khuôn mặt còn ngấn nước mắt. Anh cảm thấy bất nhẫn tuy không cố ý làm cậu khóc, dù bao nhiêu năm nữa trôi qua, Changmin vẫn mãi là một Changmin ngây thơ khiến anh chỉ muốn chở che
Yunho gật đầu rồi nói tiếp:
-Hyung chỉ muốn nghe em nói một câu thôi. Changmin có thích hyung không?
Changmin sững sờ nhìn anh, vẻ bối rối hiện lên trong mắt. Cậu cụp mắt xuống, xoắn vặn tay vào nhau, một lúc lâu sau ngượng ngập nói nhỏ:
-Em…thích hyung, rất thích. Hơn tất cả mọi thứ trên đời.
-Cả thức ăn của Jaejoong?
-Er?!
Changmin giật mình ngước lên, nhăn mặt khổ sở. Câu hỏi này quả rất khó nghĩ. Thức ăn Jaejoong nấu là niềm vui sống của cậu. Còn Yunho là người cậu yêu nhất trên đời, giữa hai cái yêu nhất phải chọn một đúng là vấn đề nan giải.
Yunho nổi giận khi thấy Changmin phân vân rất lâu. Lẽ nào vị trí của anh trong tim cậu ngang bằng, hoặc thua cả đồ ăn? Anh nói cộc cằn:
-Hyung đếm đến ba em phải có câu trả lời. Một…
-Khoan, cho em thời gian dài để suy nghĩ đã. Chuyện này trong lúc nhất thời khó quyết định!
Ngọn lửa bùng cháy sau khi có dầu đổ vào, Yunho nặng giọng:
-Hai…
Changmin hốt hoảng đến phát khóc. Cậu đau lòng, đứt ruột suy nghĩ.
Jaejoong-đồ ăn X Yunho-yêu
Yunho ngập ngừng thật lâu mới nặn thêm một tiếng đếm:
-Hai rưỡi…
Anh muốn kéo dài thêm thời gian, sợ quyết định nhanh quá cậu sẽ không suy nghĩ mà chọn đồ ăn. Ai chẳng biết tình yêu vĩ đại của Changmin dành cho thức ăn.
Lúc này Changmin đang toát mồ hôi hột trước vấn đề sinh tử. Chọn anh hay đồ ăn?
Yunho X Đồ ăn.
-Ba!
-Em yêu Ho hyung!
Changmin nói nhanh, sự ngượng ngùng khiến gò má cậu đỏ hồng lên. Tuy cả hai đều là tình yêu lớn trong đời cậu, nhưng cậu quyết định theo tiếng gọi mãnh liệt của con tim, chọn anh, người yêu quý nhất.
Yunho mỉm cười nhìn cậu trai đứng trước mặt co rúm người lại như muốn mặt đất nứt ra, để mà trốn xuống dưới. Anh ôm cậu vào lòng, hơi siết chặt rồi nhanh chóng buông ra, bước đi về phía cửa phòng.
Changmin chớp mắt ngơ ngác:
-Hyung à?
Tay đặt trên nắm cửa, Yunho xoay đầu lại hỏi:
-Muốn biết câu trả lời của hyung không?
Changmin ngay lập tức gật đầu.
-Muốn!
Yunho chiếu ánh mắt trìu mến nhìn Changmin, khiến cậu thấy người nóng ran như muốn tan chảy.
-Ngày mai tới nhà hyung sẽ biết ngay.
Cánh cửa đã khép từ lâu, Changmin vẫn đứng im như tượng.
Changmin vốn không đeo trang sức, nhưng ở cổ cậu đột nhiên xuất hiện vật lạ mà cậu vẫn không hề hay biết. Một sợi dây chuyền, mặt dây là chiếc chìa khóa lấp lánh bạc, trên thân có khắc dòng chữ nhỏ.
Chìa khóa trong tay em mở cửa trái tim anh
End by TV 8/7/2009