DBSKVN - Always Keep The Faith
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
♫ Music

[Vietsub+Kara][Perf] 110109 SBS Inkigayo Maximum - TVXQ
[Vietsub+Kara][MV] Why (Keep Your Head Down)
[Vietsub+Kara] 20101231 KBS Drama Awards - JYJ - Found You
Mỗi ngày một click để rum lên hạng nhé Khách viếng thăm

DBSK TVXQ
Tuyển Staff toàn Forum

Share | 
 

 [Oneshot - K+ ] Ave Maria

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [Oneshot - K+ ] Ave Maria 0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[Oneshot - K+ ] Ave Maria _
Bài gửi  [Oneshot - K+ ] Ave Maria Empty24.12.10 19:41#1

Credit: Tinhvặn@Vnsharing
Fic post đã được sự đồng ý của tác giả.



Author: Tinhvặn
Email: [You must be registered and logged in to see this link.]
fandom: DBSK
Genre: shounen ai, romance, AU, fanfic
Rate: K+
Pairings: Kim Jaejoong/ Jung Yunho. Park Yoochun/Kim Junsu. Shim Changmin trong DBSK
Status: oneshot
Disclaimer: họ không thuộc về tôi nhưng trong fic này tôi có quyền sở hữu họ
Summary: khi hai trái tim nghĩ về nhau nhưng không cùng chung nhịp đập, rồi phải xa cách đối phương, lúc gặp lại ta còn yêu người ấy không? Hay sẽ lãng quên, bắt đầu một cuộc tình mới?

A/N: dành tặng Stunami thay lời cảm ơn những ngày qua đã vất vả giúp đỡ mình. Cũng xin gửi tặng đến những bạn là fan của DBSK và những bạn đang đọc fic này.

A/N 2: Câu chuyện được viết dựa trên giấc mơ cuối đông của tôi.

Hyung: để gọi đàn anh lớp lớn dành cho nam

Oppa: để gọi đàn anh lớp lớn dành cho nữ

Saranghae yo=I love you=anh yêu em








AVE MARIA






Jung Yunho - 28 tuổi, hiện là nhân viên văn phòng luật. Anh đã đứng trước cửa nhà hàng lớn nhất Seoul ba tiếng đồng hồ, và không có dấu hiệu chuyển động. Đứng im như tượng, khuôn mặt điển trai không chút xúc cảm, chỉ có vài sợi tóc thỉnh thoảng lay động bởi cơn gió nhẹ. Ngược với vẻ ngoài, trong lòng anh đang cực kỳ hỗn loạn. Yunho hết nhìn lên bảng hiệu nhà hàng đến liếc xuống tấm thiệp mời cầm trong tay.


Thân gửi Jung Yunho, học sinh cũ lớp 12E trường SM Town

Xin trân trọng mời đến dự buổi họp lớp vào ngày chủ nhật 13/2, lúc 12 giờ tại nhà hàng Lee - So - Yoon.

Dưới đây là bản đồ kèm theo…



Phải, hôm nay là ngày họp lớp, ngày gặp lại bạn bè sau mười năm xa cách, thật là chuyện đáng vui, đáng mừng. Nhưng khóe mép Yunho không hề nhếch lên cho ra dáng một nụ cười, anh lê từng bước chân nặng nhọc trên nền đá hoa cương. Anh sẽ gặp lại thầy Shim Changmin ân cần, đáng mến. Cũng sẽ gặp luôn bộ đôi quái quỷ Park Yoochun, Kim Junsu. Hai người đã bao phen khiến thầy giáo và học sinh phải khốn đốn. Nhưng không hiểu sao họ lại chừa anh khỏi danh sách nạn nhân, ngược lại còn tỏ thái độ tôn kính mới ghê chứ. Thật ra đó cũng không phải chuyện lạ, vì vẻ ngoài và bên trong Yunho khác xa nhau. Bề ngoài già dặn trước tuổi, đĩnh đạc, chính chắn, kỳ thực tính cách bên trong hệt trẻ con. Tức là ham chơi hơn ham làm, tuy lúc bắt tay làm thì gạo xay ra cám. Mê đồ ngọt, lười dọn dẹp đống ‘chiến tích’ mình bày bừa. Đó là câu người ấy thường hay nói, mười năm trôi qua anh chưa hề quên sót một từ. Người ấy là ai ư? Là người mà anh chẳng biết mình muốn gặp hay nên lẩn tránh. Đó chính là…

- Kim Jaejoong?!

- Vẫn to mồm như xưa nhỉ, Jung Yunho. Tránh ra cho tôi vào!

Anh vội tránh sang bên để cậu bước vào, cửa thang máy đóng lại. Yunho lén liếc nhìn hình bóng Jaejoong phản chiếu qua tấm kính trong thang máy. Dường như thời gian không hề đi qua cậu, vẫn dáng người thanh mảnh, vẫn làn da trắng, đôi mắt mơ màng. Có khác chăng là mái tóc đen ngắn nay đã dài chấm vai ôm sát khuôn mặt, càng khiến cậu trông mảnh mai hơn. Anh nuốt nước bọt, cố hình dung xem nếu không có mảnh vải vướng víu thì thứ bên trong sẽ như thế nào? Chỉ tưởng tượng thôi anh đã cảm thấy một luồng khí nóng từ bụng dâng lên.

- Này, có nghe tôi nói không?

- Hớ? Cậu vừa nói gì? - Yunho giật mình, xoay người lại đối mặt với cậu.

- Tôi hỏi lúc này cậu làm gì?

- Nhân viên văn phòng.

Jaejoong tròn mắt kinh ngạc, đôi mắt vốn to nay càng mở lớn. Anh thấy nhột nhạt trước ánh nhìn đó của cậu:

- Ánh mắt đó là sao hả?

- Không, chỉ đang ngạc nhiên thôi. Có công ty nào dám nhận nhân viên nhuộm tóc vàng hoe, bề ngoài lôi thôi luộm thuộm, tính cách bắng nhắng như cậu kể cũng can đảm thật.

- Không liên quan đến cậu!

Anh cáu gắt, nhưng tay vẫn chỉnh sửa lại cravat cho ngay ngắn, nhét vạt áo vào lưng quần, tay cào mái tóc rối bù xẹp xuống. Chấm nước bọt vuốt tóc mái hai bên thái dương.

- Bẩn quá!

Jaejoong nhăn mặt, dịch lùi ra xa, làm Yunho cảm thấy như bị xúc phạm, lòng đau tan nát. Đợi sau khi hồi phục chấn thương xong, ngước lên thấy cậu đang nhìn mình chăm chăm, tim anh bất giác đập mạnh:

- Nhìn gì?

Jaejoong nhếch môi buông giọng mỉa mai:

- Người lười đọc sách như cậu mà cũng bị cận à? Hay chỉ đeo kính cho ra vẻ trí thức?

- Tôi cận bốn độ rưỡi, đừng có hở chút soi mói người khác!!!

Jaejoong nhún vai, không nói thêm. Không khí trong thang máy bỗng chốc ngột ngạt. Yunho bực bội lầm bầm:

- Thang máy gì mà chậm chạp như rùa, sao nãy giờ còn chưa tới…

Đến lúc này anh mới phát hiện, bảng điện tử chưa hiện số, tức là thang máy không hoạt động, nghĩa là nãy giờ nó vẫn đứng im một chỗ.

- Asshhh!!!

Không biết là tại Yunho lỡ tay nhấn mạnh hay vì thang máy có vấn đề sẵn. Đột nhiên nó chuyển động nhanh làm cả hai suýt té nhào. Anh cố nhấn nút dừng nhưng vô ích, thang máy hết lên lại xuống với tốc độ cao hệt trò tàu lượn siêu tốc, chữ số không ngừng nhảy liên tục. Đến khi thang máy dừng lại, hai người đang đứng trong một hành lang lạ. Yunho thở dốc nói, đã ngăn được cơn buồn nôn:

- Thang máy quái quỷ, từ nay đừng hòng tôi bước chân vào! Mà ở đây là đâu nhỉ?

Thấy phía trước có bàn tiếp tân, anh vội chạy đến hỏi, cậu lặng lẽ theo sau.

- Xin hỏi, cô có biết tiệc họp lớp SM Town tổ chức ở đâu không?

Cô nhân viên lúc đầu hơi khớp trước sự xuất hiện đột ngột của hai anh chàng đẹp trai, vài giây sau cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lật sổ ghi chép.

- Quý khách đi thêm năm tầng lầu nữa là đến.

- Cám ơn.

- Quý khách có muốn thay đổi thực đơn không? Chúng tôi vừa có thêm món Noodle Soup.

- Noodle Soup à? Cũng được, cho tôi một phần. Jae, cậu có ăn…

Anh quay lại đã không còn thấy cậu đâu, vội cất bước chạy dọc hành lang, mắt dáo dác tìm kiếm. Trong lòng dâng trào cảm giác hụt hẫng, dường như nửa trái tim đã rớt đi đâu mất rồi. Cậu biến mất không một lời báo trước giống hệt như lúc xưa, chỉ khác là hiện giờ anh biết đích đến của cậu còn năm xưa thì không.





…………………





Cuộc sống học sinh thực sự rất buồn chán. Ăn, học rồi ngủ, ngủ, ăn rồi lại học. Mỗi ngày cứ thế lập lại chuỗi hành động chán ngắt. Yunho muốn thoát khỏi cuộc sống vô vị này. Nhưng đánh lộn, cặp bồ càng khiến anh phát ngấy. Nếu cứ tiếp tục, không chừng anh sẽ thử làm phần tử khủng bố. Chính lúc đó cậu đã xuất hiện, một điểm sáng soi rọi cuộc sống nhạt nhẽo của anh.

- Các trò, đây là Kim Jaejoong mới chuyển từ trường He Kyang sang, hãy làm bạn với nhau!

- Wa! Lớp mười hai rồi mà còn có người chuyển trường sao?

- Ủa? Trường He Kyung là trường điểm mà, sao phải chuyển đến chỗ tầm thường này nhỉ?

- Bạn ấy đẹp trai quá đi!!!

- Trật tự! Các em mau mở sách toán ra, làm bài tập từ trang mười sáu đến hai mươi mốt. Còn trò, hãy đến ngồi ở bàn trống cuối lớp.

- Vâng, thưa thầy.

Giọng cậu trầm nhưng không đục, êm ái tựa cung đàn nốt nhạc. Anh ngơ ngẩn nhìn cậu ngồi xuống cạnh mình.

- Chào, tôi tên Yunho!

- Chào.

Cậu lạnh nhạt đáp, tay mở cặp lấy tập sách ra.

- Chúng ta làm bạn nhé? Tôi sẽ gọi cậu là Jae, còn cậu gọi tôi là Ho nha?

Yunho cười nhe răng, nhắm tít mắt chờ đợi. Rốt cuộc Jaejoong cũng ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng. Cậu cảm thấy người bạn mới này hơi bị quái, kết luận: không nên dính vào. Vì vậy cậu lại chăm chú nhìn quyển sách, không trả lời.

- Này, cậu không nói gì tức là đồng ý rồi nha. Jae à…?

Mặc anh lải nhải bên tai, cậu vẫn giả vờ như không nghe thấy. Yunho chu môi giận dỗi, tay xoay xoay cây bút, mắt nhìn trang sách mà tâm trí bận nghĩ cách làm bạn với cậu.





…………………………..





Một tháng sau. Tại phòng nhạc. Giờ nghỉ trưa.



Yunho thật tình rất muốn kết bạn với Jaejoong, nhất là mỗi khi thấy cậu đàn, như hiện giờ. Bàn tay thuôn dài dạo phím đàn, đôi lúc mất hút trong phím trắng rồi lại xuất hiện giữa những nốt nhạc đen. Đầu khẽ nghiêng nghiêng, sợi tóc mềm như tơ rũ xuống mi mắt dài và rậm. Cậu đang tỏa sáng, anh rất thích nhìn cậu, dù biết mắt sẽ đau vẫn cứ muốn ngắm mãi.

- Không ăn trưa à? - Jaejoong hỏi, đã đàn xong bản nhạc.

- Cậu cũng không ăn mà Jea. Tôi thích ở cùng với cậu hơn.

Yunho cười vô tư, khoe hàm răng trắng đều, khuôn mặt Jaejoong bất giác đỏ bừng, cậu vội cúi xuống lật tập nhạc lý. Anh không hề nhìn thấy khoảnh khắc biểu cảm ngắn ngủi đó. Yunho đứng lên khỏi ghế, tới gần bên cậu, choàng tay lên bờ vai gầy. Hơi thở của anh phả bên tai cậu, cả người cậu nóng ran lên.

- Jae à, cậu biết đàn bài Ave Maria không?

- Biết. – Giọng lạnh lùng pha lẫn chút gì đó run rẩy.

- Vậy cậu đàn đi.

- Sao tôi phải đàn?

- Thì đàn cho Yunho nghe.

- Tôi không rảnh.

- Thôi mà. Đàn một chút có mất miếng thịt nào đâu! Đi mà Jae yêu dấu, Jae yêu quí, Jae…

- Ngừng ngay cái giọng kinh tởm đó lại! Tôi sẽ đàn, cậu về chỗ ngồi đi!

- Yeah!!!

Yunho hớn hở, nhảy loanh quoanh vòng tròn như chú cún con.

Môi hồng khẽ mím lại.

- Jae?

- Gì?!

- Mới nãy…cậu sắp cười phải không? Phải không???

- Vớ vẩn!

Jaejoong lạnh lùng chối phắt. Anh mở miệng, toan truy hỏi nhưng nốt nhạc đầu tiên đã ngân lên. Anh từng nghe bài nhạc này rất nhiều lần, do nhiều người khác nhau đàn, nhưng qua tay cậu bản nhạc như được tái sinh, như đến từ trời cao. Yunho tay chống cằm dựa trên nắp đàn, nhìn đăm đăm vào cậu. Là say đắm khúc nhạc hay say đắm người đàn?

Khoảng thời gian bên cậu là lúc hạnh phúc nhất với anh.




You by my side, thats how I see us
I close my eyes, and I can see us
Were on our way to say I do
My secret dreams have all come true

I see the church, I see the people
Your folks and mine happy and smiling
And I can hear sweet voices singing, Ave Maria




…………………….





- Hở, em vừa nói gì? Có thể nhắc lại không?

- Oppa, em là Jang Karang bên lớp 11D, em thích anh lâu rồi, xin hãy quen với em, dù chỉ một ngày!

Yunho bối rối nhìn cô gái cúi gằm mặt, căng thẳng vò váy áo. Chắc cô muốn quen với anh trước khi tốt nghiệp. Nếu là bình thường anh sẽ gật đầu ngay, để cô có được một kỷ niệm đẹp ngắn ngủi. Hình như anh đã thay đổi, tuy anh không biết mình thay đổi ở chỗ nào, nhưng khi nghe cô gái thổ lộ, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Jaejoong, ngăn môi bật ra câu bằng lòng.

- Ừm, chuyện này...anh nghĩ là…Jae?!

Yunho kinh ngạc la lên. Anh đã thấy cậu đứng nép vào bức tường sau lưng cô gái, có phải cậu đã nghe hết những lời lúc nãy? Jaejoong rời khỏi chỗ nấp bước tới gần bên anh, khuôn mặt vẫn lãnh cảm, anh nghe tim mình đập nhanh.

- Xin lỗi, tôi không cố ý nghe trộm. Hai người cứ tiếp tục.

Rồi cậu bước qua anh, tiến thẳng về phía trước. Một cảm xúc mang tên thất vọng bao trùm lên con người anh, vẫn biết người lạnh lùng mà sao vẫn mong chờ? Nhìn dáng cậu dần khuất, trong anh dấy lên nỗi bất an, cứ như bây giờ để cậu đi, anh sẽ mất cậu mãi mãi.

- Jae! Chờ đã!!!

- Anh à…

Cô gái níu tay anh lại, đôi mắt to tròn ngước nhìn anh chờ đợi. Cùng là đôi mắt to, mà sao mắt của Jaejoong lại mê hoặc anh đến thế. Cậu lạnh lùng, xa cách, chỉ như một chú mèo cô độc. Nếu ta đến quá gần liền bị cào chảy máu. Nhưng nếu ta can đảm không sợ đau, bước đến gần hơn, sâu hơn, sẽ nghe thấy âm thanh câm lặng phát ra từ đôi mắt ấy: hãy đến gần, đừng đi.

Yunho khẽ cười nhìn cô gái. Mắt to, mũi thon, đôi môi luôn nhỏen cười, khuôn mặt trái xoan, da trắng hồng, eo nhỏ, bàn tay mềm, thật là một cô gái xinh đẹp. Không như cậu khuôn mặt luôn lạnh lùng, giọng trầm, mắt thường nhìn về nơi xa xăm, thân hình cũng không bé nhỏ mềm mại. Nhưng nếu phải lựa chọn, anh sẽ chọn cậu chứ không phải cô gái này. Giờ thì anh đã hiểu rồi, ngay từ ánh mắt đầu tiên, linh hồn anh đã thuộc về cậu.

- Xin lỗi, anh không thể quen với em.

- Tại sao? - Tay cô gái run run.

- Anh đã có người mình thích.

- Chắc…người ấy đẹp lắm?

Cô gái đã buông tay, cố gượng cười dù khóe mắt hoe đỏ. Anh cũng cười, rạng rỡ:

- Ừ, là người đẹp nhất trên đời này.

- Có thể cho em biết chị ấy là ai không?

- Là bạn cùng lớp của anh, Kim Jaejoong!

Yunho vừa trả lời vừa chạy gấp về phía trước. Sân trường vắng lặng, hành lang im lìm. Ngần ngừ một lúc, anh băng qua sân trường, mất hút trong dãy hành lang. Nơi bức tường anh vừa dựa lưng vào, một người áo trắng bước ra.

Jaejoong ôm chặt quyển sách trước ngực, khuỵu xuống.

Đau.

Đau đến mức muốn nôn.

Hình ảnh lúc nãy như cuốn phim cứ tua lại mãi trong đầu. Anh đứng bên cô gái xinh đẹp thật xứng đôi.

- Đau quá…làm ơn ngừng đi…




…………………….





- Jaejoong à, con không bệnh mà nghỉ học cả tuần thì không tốt đâu. Hay con lại bị bắt nạt như ở trường cũ? Để ngày mai mẹ đến trường nói với hiệu trưởng -

- Không phải đâu! Ngày mai con sẽ đi học, mẹ ra đi!!!

Cậu đẩy mẹ ra, đóng sầm cửa lại, leo lên giường, cuộn tròn trong tấm chăn. Cậu không muốn đến trường, không muốn nhìn thấy anh tay trong tay bên cô gái. Nếu nhìn thấy họ bên nhau, không chừng cậu sẽ giết cô ta như trong giấc mơ hàng đêm, cậu quá sợ hãi con quái vật mang tên đố kỵ trong lòng. Không gặp anh, nỗi nhớ dày vò cậu, từng ngày sức lực rời bỏ cậu. Jung Yunho, anh là ai? Tại sao lại tình cảm cậu dành cho anh lại đậm sâu đến nhường này?

Jaejoong bước xuống giường, đến bên kệ sách lấy ra một cái đĩa bỏ vào máy nghe nhạc, cậu đeo tai nghe vào, nhắm mắt lại. Ave Maria, cậu không thích nó lắm nhưng vẫn nghe như một thói quen, có lẽ tại vì anh mỗi ngày đều bắt cậu đàn. Giống như anh, đến khi nhận ra đã ngự trị trong tim cậu, cố xua đuổi mà hình bóng không rời đi.

- Yunho…tại sao phải là cậu…?

Giọt nước tròn trịa lăn dài trên khuôn mặt ngọc.




Oh my love, my love this can really be
That someday you'll walk down the aisle with me
Let it be, make it be that I'm the one for you
I'll be yours, all yours, now and forever


…………………………




Jaejoong đứng tần ngần nơi cửa lớp. Sắp tới kỳ thi cuối kỳ, không thể nghỉ học mãi nếu không muốn ở lại lớp. Nhưng cậu thật chẳng muốn đụng mặt anh chút nào.

- Jae!!!

Nghe giọng nói thân quen, cậu xoay người lại, thoáng chốc đã nằm trọn trong vòng tay anh. Đã cố ý đi trễ không ngờ anh còn đến trễ hơn. Yunho hít ngửi mùi kẹo ngọt từ người cậu, Jaejoong cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập gấp gáp của anh.

- Sao mấy hôm nay cậu nghỉ học? Có biết tôi lo lắng lắm không?

- Thì bây giờ tôi đi học rồi thôi.

- Jae à, tôi có chuyện muốn nói cho cậu biết.

- Nói đi.

Khó khăn lắm cậu mới thốt ra được câu hai chữ bằng âm điệu lạnh lùng. Khuôn mặt nghiêm túc và ánh mắt ấm áp như nắng anh nhìn cậu, khiến cậu khó thở.

- Thật ra…từ lâu…với cậu…tôi đã…y…

Reng. Reng. Reng

Câu nói ngập ngừng bị cắt ngang bởi tiếng chuông reo báo hiệu giờ nghỉ trưa. Cánh cửa lớp học bật mở, Yoochun, Junsu bước ra. Giây đầu hai gã ngơ ngác nhìn anh và cậu, giây sau đã trưng bộ mặt gian xảo. Junsu mở màn trước:

- Dữ nghen, hai người đã bắt đầu hẹn hò rồi à?

- Yunho hyung, hyung đừng quen với cậu chàng mỏng manh đó, hay hyung thích mẫu người mong manh? Vậy Junsu cũng không tệ.

- Im ngay! Hai cậu định giở trò quậy gì đây? Sao cứ gọi tôi là hyung? Chúng ta cùng tuổi, học chung lớp mà!!!

- Với tụi này, hyung vẫn mãi là hyung.

Yoochun, Junsu đồng thanh nói. Yunho điên tiết xông vào tẩm quất hai gã. Làm sao không bực? Thiếu chút nữa anh đã tỏ tình thành công, thế mà lại bị tiếng chuông reo và hai tên tiểu quỷ phá đám. Sau khi thanh toán nợ nần xong, anh quay lại nói nốt câu cuối:

- Jae à, từ lâu tôi đã…Jae?!

Cậu không còn đứng ở sau lưng anh nữa. Cho đến khi tốt nghiệp, cả hai không hề nói chuyện với nhau câu nào, cả việc chạm mặt cũng hết sức khó khăn dù hai người học chung một lớp. Anh đã tiếc nuối quãng thời gian đó, nếu có thể thổ lộ với cậu thì hay, dù biết sẽ bị từ chối. Vì cậu ghét anh…đúng không?



I see the church, I see the people
Your folks and mine happy and smiling
And I can hear sweet voices singing, Ave Maria
That someday you'll walk down the aisle with me
Let it be, make it be that I'm the one for you
I'll be yours, all yours, now and forever




………………………





Yunho thở hồng hộc, chống tay vào bức tường, lưng áo đẫm mồ hôi. Anh phải chạy bộ lên năm tầng lầu trong vòng bảy phút. Hỏi sao anh phải khổ nhọc như vậy ư? Tất cả chỉ tại cái thang máy chết tiệt, anh không dám thử trò cảm giác mạnh lần thứ hai. Hơi nước làm mờ kính, anh ngồi đại vào chỗ trống trước mặt, thấy người kế bên có mái tóc đen, khuôn mặt hơi giống cậu, anh hỏi lại cho chắc ăn:

- Jae à?

- Hửm?

- Thật cậu là Jae?

- Ừm, muốn gì đây, Jung Yunho?

Đã xác nhận đúng mục tiêu, anh liền co nắm tay cốc đầu cậu một cú đau điếng.

- Cái thằng này! Sao lại bỏ đi trước hả?!

- Làm gì kỳ vậy!!! - Jaejoong nhăn nhó.

- Cứ tưởng hôm nay Yunho hyung không tới chứ!

Đến rồi, bộ đôi quái quỷ. Thấy mặt hai gã là nỗi hận xưa kia lại dâng trào. Tiếc là da mặt hai gã đã quá dày, chỉ cười ruồi trước tia mắt sát thủ của anh chứ không sợ xanh mặt như người xung quanh. Shim Changmin cũng cầm chai rượu lân la ngồi vào bàn:

- Dzô một ly đi, Yunho.

- Thôi thầy ạ, em không giỏi uống.

Anh cật lực từ chối nhưng Changmin và hai gã cứ nài ép, đành uống cạn ly rượu. Anh cảm thấy máu nóng bắt đầu bốc lên não. Lỗ tai lùng bùng của anh thoáng nghe thấy Changmin đề nghị Jaejoong đàn một bài, liền lên tiếng:

- Chơi bài Ave Maria đi!

Jaejoong thở dài nhìn khuôn mặt lờ đờ của anh, cậu uống cạn ly rượu rồi đứng dậy đến góc phòng, yêu cầu cô nhạc sĩ rời chỗ, xắn tay áo lên, bắt đầu dạo phím đàn. Ave Maria, đã bao lâu rồi cậu không chơi cũng chẳng nghe bài này? Đĩa nhạc cũ cậu đã cất sâu vào hộc tủ, như cất giấu tình cảm thiêng liêng nơi tận cùng trái tim.

Anh nhìn cậu đàn, tay không ngừng rót ly rượu khác đưa lên môi. Ave Maria, từ khi xa cậu anh đã nghe đi nghe lại bài này đến mức mòn đĩa nhạc. Ave Maria thuần khiết, bài nhạc tượng trưng cho cậu, cho mối tình thầm lặng riêng anh. Mười năm trôi qua, thời gian đủ làm chết một cuộc tình, yêu đơn phương càng dễ khô héo. Nhưng sao khi gặp lại cậu, tim anh vẫn đập lỗi nhịp?

Lúc này đây không gian như trống rỗng, chỉ còn lại anh với cậu, và cung đàn thần tiên xoay quanh.

Nốt nhạc cuối cùng ngừng ngân vang, mọi người vỗ tay rầm rộ, yêu cầu bài khác. Jaejoong lắc đầu từ chối, vì là anh nên cậu mới đàn, cậu chỉ muốn đàn cho mỗi anh nghe. Khúc nhạc dứt, cậu lại đeo vào mặt nạ lạnh lùng, ngồi vào bàn, cậu nhếch mép hỏi:

- Thấy sao hả?

- Tuyệt vời!

Anh giơ ngón tay cái lên, nở nụ cười ngu ngơ. Cậu nghe tim mình đập mạnh, mặt nạ băng đã tan chảy trước nụ cười nắng. Đối diện cũng có hai con dê nổi tà tâm trước nụ cười kia. Junsu, Yoochun nhìn nhau, khẽ gật đầu, vậy là con mồi tối nay đã được xác định. Shim Changmin thì vẫn vô tư chén sạch món lẩu còn sót lại trong bàn, không hay biết chuyện gì. Ăn xong, Changmin đứng lên đi tìm mục tiêu khác, tiện tay nắm cổ áo hai gã lôi theo.

- Cho em ở lại bàn này đi thầy!

- Yunho hyung!!!

Mặc tiếng gào thống thiết của hai gã, Changmin vẫn dấn bước tiến lên, bàn ăn trước mặt đã lấy đi tất cả thị giác, thính giác của Changmin.

Khi nhân viên phục vụ dọn món mới lên, Yunho hơi bất ngờ, vì anh chỉ kêu một mà có tới hai phần ăn.

- Dư một phần, cậu ăn luôn nhé Jae?

- Cũng được.

Jaejoong không phản đối. Cậu có lưỡi mèo nên phải thổi nguội đồ nóng rồi mới ăn được. Yunho nhìn cậu thổi muỗng canh, trong đầu chợt nảy ra ý nghịch ngợm. Chờ cậu đưa muỗng gần tới môi anh liền há miệng ngậm lấy, nuốt xong rồi cười thỏa mãn.

- Ngon.

- Yah! Làm gì thế hả?!

- Đền cho cậu đây.

Anh cười cầu tài, múc một muỗng canh khác đưa đến trước mặt cậu. Cậu lắc đầu phản đối, liền bị anh bóp mũi, bắt buộc phải há miệng ra, nuốt vào chất nước sền sệt. Anh cười đắc ý, lại nốc cạn một ly rượu khác.

- Uống mà không ăn sẽ đau bụng cho coi.

Jaejoong càu nhàu, múc một muỗng canh khác đưa đến miệng anh. Yunho không chút khách sáo, mở miệng húp ngay. Rồi anh múc cục thịt thật to bỏ vào tô cho cậu.

- Jae cũng ăn đi, ốm quá rồi đấy.

- Ừm.

Hai người mãi tình tứ, không biết mọi người xung quanh đã ‘đứng hình’ há hốc mồm nhìn cả hai. Không, vẫn có một người không hay biết gì. Shim Changmin đang bận thanh toán đống thức ăn trên bàn.





…………….





- Jae à, cậu có biết…tôi rất muốn gặp lại cậu không…?

- Rồi, rồi. Đứng im coi!

Cậu cúi xuống cởi giày cho anh. Yunho đã say túy lúy, hỏi nhà ở đâu mà anh cứ nói lan man. Cậu quá mệt, không đủ kiên nhẫn hỏi đến lần thứ tư, nên đành đưa anh về nhà. Cậu dìu anh vào phòng, đặt nằm ngay ngắn trên giường, cởi cravat, nới lỏng cúc áo cho anh dễ thở, cởi mắt kính đặt lên bàn. Cậu định quay đi tìm khăn ướt thì đã bị anh nắm cravat kéo ngã xuống.

- Jae, từ lâu tôi đã muốn cậu là người của tôi.

Hơi thở mùi rượu của anh phả vào mặt khiến cậu choáng váng, thân nhiệt bắt đầu tăng. Cậu khỏa lấp vẻ bối rối bằng cách hét lớn:

- Jung Yunho! Đừng tưởng cậu say rồi có quyền nói bậy! Có bỏ ra không hả, đồ bợm rượu!

- Không, tôi không buông, tôi không cho cậu đi đâu hết!

Yunho vòng tay kéo Jaejoong sát vào người mình, ôm thật chặt. Cậu cố vùng vẫy chống lại.

- Từ lần đầu gặp cậu đã đánh cắp trái tim tôi, Jae à. Lần này tôi quyết không để mất cậu.

- Cậu đang nói là cậu yêu tôi hả?

- Ừm.

Jaejong dùng hết sức lực vùng thoát khỏi vòng tay anh, tát vào má anh một bạt tai.

- Thích tôi á? Đồ nói dối!

- Tôi không nói dối, Jea hãy tin…

- Im đi! Vậy sao lúc đó cậu không đến chỗ hẹn, cũng chẳng hồi âm lá thư của tôi?! Tôi đã phải dốc hết can đảm mới viết được…

Giọng cậu nghẹn ngào, khóe mắt hoe đỏ. Câu vung tay tát vào má bên kia của anh cho đủ số chẵn. Yunho đã tỉnh cơn say, tay ôm hai bên má in rõ dấu năm ngón tay đỏ, ngơ ngác hỏi:

- Thư nào? Tôi đâu có nhận được?

Jaejoong bật cười khan, giở giọng chế nhạo, nhưng không biết là nhạo anh hay chính cậu.

- Tức cười. Lá thư rõ ràng tôi đã bỏ vào hộc tủ đựng giày của cậu mà bảo không thấy? Đừng nói là lá thư nó có chân biết chạy nhé!

Yunho nhăn trán suy nghĩ, một lúc sau anh hớn hở la lên:

- A, vậy chắc là lúc vứt mấy lá thư hâm mộ đã lỡ vứt luôn thư của cậu. Thường tôi thấy chúng liền bỏ ngay chứ đâu có mở ra đọc.

- Yunho, cậu hay nhỉ. Mấy cô gái ấy mà có mặt tại đây, nghe câu nói này, chắc sẽ khóc thét.

- Biết làm sao được, trong tim tôi chỉ có mỗi mình cậu.

Anh nắm tay cậu đặt lên ngực mình:

- Jae, cậu có nghe không? Trái tim tôi đang nói…

Jaejoong vẫn cố sức rút tay ra:

- Nói gì?

- Saranghae yo.

Ánh mắt anh nhìn cậu mang một ý chí kiên định, khiến cậu thấy ngộp thở. Thừa lúc tay anh hơi nới lỏng, cậu vội rút ra ngay, xoay lưng ngồi ở mép giường, khuôn mặt cậu đượm buồn. Đây nhất định là lời nói khi say rượu, tỉnh dậy rồi anh sẽ quên hết, thế thì chỉ có mỗi mình cậu là đau khổ. Thà rằng bây giờ đừng ôm ấp hy vọng để khỏi thất vọng. Yunho ngồi dậy, vòng tay ôm eo cậu:

- Ngay bây giờ thật muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng Jung Yunho này yêu Kim Jaejoong.

- Ho say rồi, đi ngủ đi.

- Từ lúc bị em tát anh đã tỉnh táo. Ho yêu Jea, yêu nhiều lắm. Yêu hơn cả cha mẹ, chó Boo, hơn cả thế giới này.

- Đã bảo ngủ đi mà!!!

Cậu hét, nhưng không vùng thoát khỏi đôi tay anh. Cậu cúi gằm mặt, mái tóc phủ lòa xòa che đi gần hết khuôn mặt, nhưng vẫn có thể thấy chút hồng nơi gò má. Yunho khẽ cười, liếm lên vành tai cậu rồi cắn nhẹ.

- Yah! Làm gì thế…

Một nụ hôn trao nhau khi môi chạm môi. Lúc đầu là bỡ ngỡ, sau là đắm say. Nụ hôn dịu dàng, trân trọng, khát khao. Anh đẩy cậu nằm xuống giường, vẫn chưa dứt môi ra. Hàng cúc áo sơ mi bung ra, để lộ bộ ngực trắng hồng. Jaejoong xấu hổ, đẩy anh ra.

- Khoan đã! Đã bảo khoan…

Miệng cậu liền bị bịt chặt bởi đôi môi nóng bỏng, cái quần tây đã bị lột ra chỉ còn lại mỗi quần đùi. Cậu nghĩ mình cũng đã say, say trong men tình.

- Jae à…

- Hửm?

- Bên Ho mãi nhé?

- Ừm.

- Bắt đầu từ ngày hôm nay cho đến ngày mai, ngày mốt, hôm sau, hôm sau nữa và hôm sau…

- Sẽ bên Ho đến suốt cuộc đời.

Đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Cậu vòng tay quanh cổ anh, đặt lên môi nụ hôn yêu thương. Anh đón nhận lấy nụ hôn thơm mùi kẹo ngọt, mi mắt khép mãn nguyện.

Sau một lúc không thấy anh có động tĩnh gì, cậu mở hé mắt ra, chẳng biết nên cười hay khóc? Yunho đã ngủ khò, gối đầu trên ngực cậu.

- Này! Tôi không phải gối ôm đâu nhá! Thật là…

- Ưm, người cậu mềm… thơm quá Jae… - Yunho cười ngu ngơ trong mơ.

- Yah! Nói gì đó tên háo sắc kia?! Xê ra coi, có biết nặng lắm không hả???

Mặc cậu gào thét, cố đẩy, Yunho vẫn không nhúc nhích, nếu không muốn nói là siết cậu chặt hơn.

Rèm cửa trắng nhuộm màu cam nhạt. Câu thở dài nhìn khuôn mặt say ngủ như đứa trẻ. Ngón tay khẽ vén mái tóc vàng phủ trước trán, đặt nụ hôn lên vầng trán rộng. Cậu cựa người tìm tư thế dễ chịu trong vòng tay anh. Bên ngoài mặt trời soi sáng dương gian, bên trong cậu đang ngủ bên mặt trời của riêng mình.






Oh my love, my love this can really be
That someday you'll walk down the aisle with me
Let it be, make it be that I'm the one for you
I'll be yours, all yours, now and forever

I see us now, your hand in my hand
This is the hour, this is the moment
And I can hear sweet voices singing, Ave Maria
Ave Maria, Ave Maria, Ave Maria






…………….





Cách đó không xa nơi đôi uyên ương đang say giấc nồng. Tại một khu chung cư cao cấp. Từ trong một căn phòng nằm trên tầng bảy vọng ra tiếng thét ai oán.

- Sao tôi ở trong phòng cậu? Sao chúng ta khỏa thân? Sao cơ thể tôi đau nhức thế này? Trả lời đi chứ, Park Yoochun!!!

- Nhỏ tiếng một chút được không hả, nhức đầu quá.

Yoochun bình thản ngồi dậy châm điếu thuốc, tấm chăn trượt xuống phô ra cơ thể rắn chắc đầy cơ bắp. Junsu vội quay mặt đi. Gã không hiểu tại sao lại đỏ mặt khi thấy thân thể Yoochun, nhất là việc không thể nhớ đêm qua cả hai làm gì càng khiến gã thêm điên đầu. Không phải gã đã…với Yoochun chứ? Nghĩ đến thôi tim gã đổi rộn lên muốn bứt khỏi lồng ngực, khiến việc bơm khí oxy lên não khó khăn. Gã chạy ra ban công gào thét:

- Tại sao lại như thế này???

- Im lặng đi, Kim Junsu!







Ngày lành. Hôm nay có thêm đôi tình nhân mới sinh ra dưới mũi tên thần tình ái.







Ave Maria, Ave Maria, Ave Maria



Ave Maria, Ave Maria…








… … Ave Maria … …











End - by TV 22/1/2009

SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
 

[Oneshot - K+ ] Ave Maria

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Đọc kĩ rules trước khi post bài


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSKVN - Always Keep The Faith  :: ıllıllı We're Cassiopeia ıllıllı  ::  x Together-
Chuyển đến 
Skin by pyn.k0ol@DBSKVN
Trình duyệt web FireFox hoặc Google Chrome để được hiển thị forum tốt nhất
Quảng cáo sẽ biến mất khi các bạn đăng nhập
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất