DBSKVN - Always Keep The Faith
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
♫ Music

[Vietsub+Kara][Perf] 110109 SBS Inkigayo Maximum - TVXQ
[Vietsub+Kara][MV] Why (Keep Your Head Down)
[Vietsub+Kara] 20101231 KBS Drama Awards - JYJ - Found You
Mỗi ngày một click để rum lên hạng nhé Khách viếng thăm

DBSK TVXQ
Tuyển Staff toàn Forum

Share | 
 

 [One-shot] Đèn Đỏ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Winky
Ky Jung
Chốn yêu thương

Senior Admin

Winky

DB Won : 4105
Bài gởi : 1172
Thanked : 59
: : : [One-shot] Đèn Đỏ  0-2 Administrators
Tâm trạng : Ác quỷ

[One-shot] Đèn Đỏ  _
Bài gửi  [One-shot] Đèn Đỏ  Empty29.01.11 16:50#1

Credit: NGUYỆT TỬ
Fic post được sự đồng ý của tác giả


Title: Đèn đỏ
Author:Nguyệt Tử
Beta reader: Kura_chan
Disclaimer: Tôi không có quyền gì mà sở hữu họ, SM cũng không, DBSK sở hữu nhau và thuộc về nhau, mãi mãi.
Rating: PG-14
Warning: Fic vô mục đích.
Pairing: YunJae, KatChen
Catelogy: Fluff, Pink
Status: oneshot complete
Note:
Tặng thục nữ Huế. Lâu lắm rồi mới viết fic tặng nè.
Tặng em Fangling!! Aja aja fighting!!
Tặng ss Gấu, fic Mirotic nè ss.
Tặng Doldol. Vì muốn tặng.
Sumary:
Dừng lại.
Dừng lại.
Đèn đỏ!!



ĐÈN ĐỎ


Seoul giờ lên đèn…

Bức tranh đường phố về đêm vằn vện những vệt đèn xe đủ sắc màu, chỉ xa lộ là nơi chúng được kéo dài thẳng tắp. Vài vệt sáng như vậy vù qua mặt Yunho, để lại những luồng khí lạnh tê tái.

Ở chốt chặn số 8 bấy giờ cô độc một mình tay cảnh sát họ Jung. Anh đứng đó, chờ điện đàm từ đồng đội ở chốt giao lộ, phòng trường hợp xảy ra sự cố. Bình thường Yunho không công tác ở đoạn đường này. Chỉ gần đây, anh mới được điều đến. Theo báo cáo thì khu vực này mấy ngày gần Giáng Sinh hay có vài nhóm thanh thiếu niên hư hỏng tổ chức đua xe, trình độ rất khá và hiếm khi bị bắt.

…

Nhưng dường đêm nay như là một đêm yên bình. Yunho nhìn đồng hồ. Đã gần hết ca trực mà vẫn không có chuyện gì xảy ra. Hơi tiếc nhưng …cũng tốt.Thế là anh có thể về sớm, ghé mua chút gì để ăn và tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi thoải mái. Đúng lúc ý nghĩ hân hoan đó vừa lóe lên trong đầu Yunho thì một giọng khàn khàn vang lên.

<<Rẹt. Rẹt. Yunho hyung, Junsu ở chốt 7 đây.>>

“Hyung nghe.” – Yunho dựng xe thẳng dậy, khởi động máy, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đuổi theo đối tượng. –“Biển số?” – Anh hỏi.

<<Dạ…>> - Người cảnh sát tên Junsu hơi khựng lại. -<<Em gọi chỉ để bảo hyung gió lạnh quá thôi mà… Rẹt Rẹt…>>

“Cái thằng này.” – Yunho vờ giận. Nhưng rồi anh mỉm cười và tắt máy xe. –“Ráng lên. Chưa đến nửa giờ nữa là hết ca rồi.”

<<Xong, mình đi đâu đó uống gì không, hyung? Tự nhiên bị điều xuống đoạn đường này, chán quá.>>

“Cậu quên là điện đàm đang dùng báo về tổng đài luôn à, cảnh sát Kim Junsu?” – Yunho nghiêm giọng nhắc.

<<Chết tiệt. Em quên. Hết ca em gọi di động sau. Grừ. Lạnh.>>

Chờ tiếng Rẹt rẹt của bộ đàm ngừng hẳn, Yunho lại nghiêng chống xe, chờ đợi. Trời càng về khuya càng rét mướt. Mùa đông đang tràn về, hữu hình qua những cơn gió thổi thốc và sương.

Rẹt Rẹt.

Tiếng điện đàm chưa đầy hai phút sau lại vang lên.

“Lại lạnh à?” – Yunho phì cười khi thấy đèn tín hiệu báo từ chốt 7.

<<Hyung, có hai chiếc motor chạy quá tốc độ vừa vượt đèn đỏ ở ngã tư.>> - Vẫn là giọng khàn khàn của Junsu nhưng lần này nghe vô cùng nghiêm túc. Cậu nói nhanh. –“Thấy cảnh sát hụ còi, chúng chia làm hai hướng. Một trong hai chiếc đang đi về phía anh. Biển số không rõ nhưng xe sơn màu xanh lá cây.>>

“Hiểu.” – Yunho đáp gọn. Anh biết mình cần làm gì trong trường hợp này.

Yunho kéo kính chiếc mũ bảo hộ và lên gas. Anh cho xe chạy trước để còn lấy đà tăng tốc đuổi kịp đối tượng.

Quả nhiên chỉ ít phút sau, vang lên bên tai Yunho là tiếng động cơ xe 350 phân khối. Một chiếc motor xanh lá vụt qua anh với tốc độ kinh người. Tay cảnh sát giao thông không chần chừ lấy một giây, ngay lập tức đuổi theo, đồng thời giữ đúng nguyên tắc, hụ còi ầm ĩ.

Tay đua trước mặt Yunho có vẻ chuyên nghiệp, từng động tác ôm cua và lách qua những chiếc xe cùng chiều đều rất nhuần nhuyễn. Thỉnh thoảng đèn đuôi xe nhấp nháy như muốn trêu chọc kẻ đuổi theo. Yunho nhếch mép cười. Hiếm hoi lắm anh mới gặp một tay đua có “trình” như thế. Dòng khí ngược chiều rít ầm ầm dưới tai và cảm giác được bay trên xa lộ cũng khá lâu rồi Yunho mới được tận hưởng.

Tay đua tăng tốc khi ra đến đoạn xa lộ thẳng. Bám sát sau hắn, Yunho nhướn mày.

“Dường như đã đua ở khúc này rất quen. Rất có thể kẻ này là nguyên nhân khiến mình và Junsu được điều về đây.”

Ý nghĩ đó làm nóng bừng từng đoạn mạch máu của Yunho. Anh tắt còi hụ và đèn báo, lách điệu nghệ qua một vài xe cùng chiều.

“Để xem, trong cùng một điều kiện, ta có đuổi kịp ngươi không, oắt con.” – Vượt qua một chiếc xe tải nhỏ, Yunho tăng tốc độ hơn nữa.

Kẻ bị đuổi theo hơi lúng túng khi thấy tiếng hụ còi đột nhiên ngưng bặt. Qua kính chiếu hậu, hắn thấy tay cảnh sát công lộ ngày càng tăng tốc và áp sát mình hơn Một vài giây sau, tay đua hiểu được dường như giờ không còn là chuyện cảnh sát rượt đuổi kẻ phạm luật mà là hai tay đua đang so tài. Thậm chí tên cảnh sát kiêu ngạo còn từ bỏ lợi thế bằng cách tắt còi hụ.

Nãy giờ tay đua “chuyên nghiệp” đang bị cụt hứng. Đối thủ của hắn đã rẽ ở khúc quẹo nhằm phân tán cảnh sát đuổi theo, còn chưa kịp hụt hẫng thì nay đã gặp một lời thách thức khác, đáng gờm hơn bội lần. Đêm nay quả thật thú vị.

Lại nói về Yunho. Sau vài lần tăng tốc, anh đã thu hẹp được khoảng cách. Có lúc tưởng chừng như bắt kịp nhưng tay đua tinh quái lại nhanh như cắt lách đi. Yunho không lấy thế làm tức giận, chỉ khẽ nhếch cười. Vì… có vẻ chuyện sắp ngả ngủ. Còn chừng vài kilomet nữa sẽ đến một góc quẹo gắt, đây chắc chắn là điểm anh bắt kịp tên oắt xấc láo kia. Cả Junsu nổi tiếng về khả năng luồn lách cũng chưa bao giờ thắng được Yunho ở những đoạn rẽ.

Quả nhiên, tay đua ngông cuồng buộc phải giảm tốc độ để ngả người bọc theo khúc uốn. Riêng Yunho thì gạc chống chân xoay xe gắt gần 90 độ đến tóe lửa rồi lập tức đuổi theo. Sự chênh vận tốc trong tích tắc ngắn ngủi đó đủ để anh bắt kịp hắn và sau vài phút nữa thì gần như chặn đầu. Lúc này, Yunho mới bật còi hụ và đèn báo như muốn ra lệnh dừng lại.

Tay đua dường như chẳng phải là một kẻ cứng đầu không biết phải quấy. Thấy mình thua, hắn tâm phục khẩu phục giảm dần tốc độ và tấp xe vào lề đường. Yunho mỉm cười hài lòng rồi cũng dừng xe, cảnh giác vẫy tay ra lệnh cho đối tượng xuống xe trước. Có thể dừng lại chỉ là một mánh khóe của bọn oắt con đua đòi này, đợi cảnh sát dừng theo chúng sẽ tăng tốc đi mất. Nhưng Yunho không phải là một cảnh sát bình thường, theo nghề gần năm năm nay, anh chuyên được điều vào đội vây bắt. Những chiêu thức lừa gạt khác nhau của bọn này, Yunho rành rẽ như lòng bàn tay.

Tay đua ngần ngừ một lúc rồi cũng bước xuống xe nhưng vẫn kiên quyết không chịu tháo nón bảo hiểm. Yunho nhếch cười, với tay tắt động cơ xe hắn và bỏ chìa khóa vào túi quần. Xong, anh mới từ tốn dựng xe mình nghiêng qua, bước xuống và tiến đến gần “oắt con.”

“Nào, giấy tờ tùy thân?” – Một tay vẫy nhẹ, một tay Yunho đưa vào túi hộp đeo ở ngang hông lấy ra một xấp giấy viết.

Trong chiếc áo khoác dây kéo xanh sẫm, kẻ này loay hoay làm động tác như đưa tay vào túi lấy giấy tờ. Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, hắn vù tới hai bước, nhảy lên chiếc xe cảnh sát của Yunho và phóng đi - cực kỳ thuận lợi khi chìa khóa vẫn còn cắm lủng lẳng trên xe.

Yunho nghiến răng vứt xấp giấy phạt xuống đất rồi nhảy lên chiếc xe của kẻ kia, cho chìa khóa vào và tiếp tục màn rượt đuổi tưởng đã chấm dứt. Anh khựng lại mất vài giây khi nhận ra chiếc xe của hắn không phải màu xanh lá cây – chính xác phải gọi là màu cốm. Dưới kim đồng hồ tốc độ còn chễm chệ mặt một con ếch màu xanh đang mỉm cười.

“Đúng là oắt con mà.” – Yunho vừa lo lắng lên gas vừa nghĩ thầm. Kim đồng hồ vọt từ mép trái sang mép phải con ếch nhanh chưa từng có.

“Oắt con ngốc nghếch. Chiêu thức của cậu không phải Jung Yunho này chưa từng gặp qua… Nhưng cậu không nhận ra sao??”

Anh rít lên trong ý nghĩ.

“Nhận ra đi. Nhận ra rồi dừng xe lại trước khi chết.”

Nhưng có lẽ khả năng truyền ý nghĩ của Yunho không quá xuất sắc nên tay đua vẫn cứ yên vị trên chiếc xe cảnh sát mà phóng đi. Sắp đến giao lộ chốt 9, Yunho bấm vào điện đàm và nói nhanh:

“Chốt 8 đang đuổi theo đối tượng đua xe xa lộ. Các anh cứ yên vị ở đó, đề phòng còn sót lại những tay đua khác.”

“Tên oắt con này chỉ có thể bị bắt bởi mình thôi.”


*************************************


Yunho tăng tốc và đuổi kịp “oắt con” ở đoạn gần ngã tư. Anh cho xe chạy song song ở vận tốc không quá cao như lúc nãy rồi gào lên:

“Chạy chậm vậy thì hiểu rồi, đúng không? Xe của tôi thiết kế điều khiển không giống các loại motor thông thường, chầm chậm tấp vào lề nếu không muốn té chết!!!”

“Đối tượng” nghe thấy những điều đó không những không dừng lại mà còn tăng tốc đế bứt xa Yunho, chốc lát đã chạy đến giao lộ.

Đang đèn đỏ.

Và dĩ nhiên không kẻ đua xe nào từng học qua khái niệm dừng đèn đỏ.

Tay đua vù qua chốt 9.

Cảnh sát giao thông thì có học qua nhưng không phải trường hợp nào cũng áp dụng.

Yunho vù theo.

Cả hai cùng tăng tốc và chỉ vài kilomet sau đó, cuộc đuổi bắt chấm dứt. Tay cảnh sát sớm biết sẽ như vậy. Motor của anh được thiết kế đặc biệt, muốn điều khiển không phải dễ, nhất là khi ở tốc độ cao. Tay lái chệch choạng, kẻ kia hãm tốc độ một cách khó khăn rồi đâm xe ngã dúi dụi vào dốc đất mềm ven đường.

Tay cảnh sát họ Jung thắng gấp, để chiếc xe “ếch cốm” ngã đại ra lề đường rồi chạy đến xem xét đối tượng. Không kịp tháo mũ bảo hiểm của mình, anh tắt động cơ chiếc motor, lôi “hắn” ra khỏi xe và hốt hoảng nhận ra hình như “oắt con” ngốc nghếch đã ngất.

Ngay khi Yunho quyết định bấm vào bộ đàm gọi cấp cứu thì bàn tay đeo găng của “oắt con” kịp thời đưa ra cản lại. “Hắn” khều khều vai Yunho, rồi chỉ vào đầu mình, ra hiệu nhờ anh tháo giúp chiếc mũ bảo hiểm.

Yunho thở phào làm theo. Và rồi chốc lát sau “dung nhan” thằng oắt con liều mạng hiện rõ dưới ánh đèn cao áp.

~ ~ ~
~ ~ ~ ~ ~


Chưa bao giờ Yunho phải tự nhủ liên tục rằng mình rất may mắn như hôm nay. Đầu tiên là vì đối tượng rượt đuổi của anh ngã nặng như vậy cũng không sao. Sau đó là thầm cảm ơn việc anh đã thở vào thở ra lúc nãy. Nếu anh không kịp hít thở trước đó thì giờ dám đã tiêu đời. Đếm không dưới bốn mươi giây chẳng luồng khí lạnh lẽo nào kiếm được đường chạy vào phổi tay cảnh sát.

Ngừng thở.

“Đối tượng” đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất đúng là một oắt con xấp xỉ 18-19 tuổi. Nhưng “nó” đẹp hơn anh tưởng tượng gấp nhiều lần. Đúng hơn là Yunho chẳng tưởng tượng gì hết nên khi vẻ đẹp của oắt con bất ngờ đập vào mắt, tim anh suýt nữa đã ngừng đập. Đó không hẳn là một vẻ đẹp nữ tính. Nhìn vào nó, Yunho có thể nhận ra ngay đây là một đứa con trai. Nhưng chắc chắn là một đứa con trai bất bình thường. Chẳng thằng con trai nào cỡ tuổi ấy lại có đôi mắt to dài ươn ướt, cái mũi thanh nhỏ và đôi môi vẩu ra phụng phịu như thế.

Giữ nguyên tình trạng đờ đẫn, thậm chí quên luôn chuyện tháo mũ bảo hiểm của chính mình, Yunho giữ lấy hai vai “đối tượng” cứng ngắt, không buông.

“Anh cảnh sát à…” – Nó buộc phải lên tiếng trước. –“Tôi không chạy nổi nữa đâu, anh buông tay ra đi.”

Giọng nói thanh thanh của nó như gáo nước nóng dội vào tâm trí và thân thể đang bị đóng băng của Yunho. Như sực tỉnh, anh buông tay khỏi người nó và nghiêm giọng hỏi:

“Cậu không sao chứ?”

“Không sao.” – Nó lắc đầu.

“Thật không?” – Yunho lo lắng. –“Nói họ và tên thử xem.”

“Kim Jaejoong.” – Nó đáp.

“Tuổi?”

“19.”

“Nghề nghiệp?”

“Học sinh thi rớt đại học đang ở nhà.”

“Giấy tờ?”

“Đây.” – Jaejoong rút ra thẻ chứng minh từ túi quần và đưa Yunho.

“Còn thấy đau ở đâu không?”

“Hình như chân bị gì đó còn đầu cổ, xương cốt chưa có cái nào gãy.” – Vừa nói, Jaejoong vừa nhe răng cười.

“Giỏi lắm.” – Yunho hết lo lắng, lập tức nghiêm giọng. –“Còn nói đùa được thì đúng là không sao rồi. Phiền cậu Kim đứng lên theo tôi về đồn lập biên bản.” – Tay cảnh sát càng lúc càng lạnh lùng hơn: -“Đua xe, vượt đèn đỏ, chống đối người thi hành công vụ… cộng lại đủ thành trọng tội. Chắc ở tù cũng kha khá đây.”

Vừa nói, Yunho vừa tháo mũ bảo hiểm và đứng lên trước. Anh nghĩ mình cần thở một chút để hạ bớt những cảm xúc khác nhau nãy giờ. Thoắt lo lắng lại thoắt chuyển sang choáng ngợp. Thật mệt tim.

Nhưng mãi mà oắt con cũng không chịu đứng lên. Vẫn ngồi bệt trên nền đất, Jaejoong nhìn Yunho lom lom. Một lúc lâu sau, nó khẽ chớp mắt:

“Cảnh sát Jung.” – Nó nói, có lẽ đã kịp liếc qua bản tên trên ngực Yunho. –“Anh đẹp trai hơn tôi tưởng.”

“Này.” – Yunho ngờ rằng mình đã gặp phải một rắc rối to. Anh lờ đi lời khen của Jaejoong, thay vào đó, nắm tay kéo oắt con dậy vì hình như lúc nãy nó bảo chân có vấn đề.

Theo đà kéo khá mạnh của Yunho, Jaejoong ngã chúi vào ngực anh và giữ nguyên tư thế. Vài giây trôi qua mà nó vẫn không rời ra.

~ ~ ~

“Ê ê ~ ~ ~” – Yunho nghiêng người về phía sau, nửa muốn giật Jaejoong ra khỏi người mình, nửa không nỡ.

~ ~ ~

“Yah! Jaejoong!”

“Huh?” – Tiếng Jaejoong nghe âm vang vì mặt nó vẫn dựa vào ngực anh.

“Cậu sao vậy? Choáng à?” – Yunho lo lắng đỡ lấy lưng Jaejoong trước khi đẩy nó ra, kĩ lưỡng xem xét.

“Đâu có.” – Jaejoong toét cười, ngẩng đầu nhìn Yunho. Gương mặt nó vẫn rạng rỡ hồng hào, chả tỏ vẻ gì là đang bị choáng.

“Vậy sao dựa?” – Yunho đâm quạu, anh hất Jaejoong ra một cách thô bạo nhất có thể.

“Dựa một chút làm thấy ghê!” – Bị đẩy, nó nhếch mép, khinh khỉnh đứng thẳng dậy và cà nhắc, cà nhắc đi về phía chiếc xe “ếch xanh” của mình. Căn cứ vào tướng lết đi khó khăn của Jaejoong, Yunho nghĩ có lẽ nó không giả vờ về cái chân đau. Jaejoong nhăn mặt ngó nghiêng chiếc xe một lúc rồi loay hoay tìm cách dựng xe lên nhưng việc đó dĩ nhiên không dễ dàng gì với tình trạng hiện giờ của nó.

“Để xe đó đi.” – Yunho cũng dựng xe anh đứng dậy. –“Tôi vừa gọi người đến chở về đồn rồi.”

“Về… đồn thật hở?” – Jaejoong bấy giờ mới rụt rè hỏi.

“Chứ nãy giờ cậu tưởng tôi nói đùa chắc?” – Yunho đáp, lạnh tanh. Anh ngồi lên xe và đưa nó chiếc mũ bảo hiểm. –“Đội vào và ngồi sau xe tôi, nhanh về đồn còn kịp giờ tôi hết ca trực.”

“Cảnh sát Jung…” – Jaejoong khẽ cau mày. Nó cương quyết đứng lì tại chỗ. –“… không về đồn một lần có được không?”

“Cậu 19 tuổi hay 5 tuổi vậy?” – Yunho giả vờ quạu. –“Cảnh sát không biết nói đùa. Pháp luật cũng không phải chuyện để cậu giỡn hay cầu xin gì hết. Tôi bảo lên xe là lên xe.”

Jaejoong trề môi dưới và cà nhắc tiến lại gần Yunho, đón lấy chiếc mũ bảo hiểm từ tay anh. Rồi không biết vô tình hay cố ý, nó bảo:

“Nóng quá.”

“Huh?”

Ngay khi Yunho còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Jaejoong đã kéo chiếc phẹc – ma – tua duy nhất trên áo khoác của nó xuống thật sâu, tận dưới ngực . Rồi nó tiếp tục nói, lần này thì Yunho biết 100% Jaejoong cố ý:

“Nóng quá. Anh có thấy vậy không, cảnh sát Jung?”

Bờ ngực Jaejoong trắng trẻo hiện ra nửa kín nửa hở qua khe giữa chiếc áo khoác làm các giác quan của Yunho như cùng lúc bị tấn công. Mắt anh mờ đi, tai lùng bùng. Dĩ nhiên, Yunho chẳng hề nghe nó nói gì và cũng chẳng biết đáp lại ra sao, cả người vẫn tiếp tục cứng ra như tượng.

Mãi một lúc mà chẳng thấy Yunho phản ứng gì, mặt vẫn nhìn mình khó đăm đăm, Jaejoong quyết định “thả” cho dây kéo hạ thêm xíu nữa.

“Nóng qu..”

Lần này, Jaejoong chưa kịp nói hết câu thì Yunho đã đưa tay kéo xoẹt chiếc khóa lên cao, kín đến tận cổ, che khuất cả mũi và miệng nó, chỉ còn lại đôi mắt đang mở tròn xoe.

“Này, tôi nóng mà.” – Jaejoong lì lợm kéo khóa xuống.

“Lạnh.” – Yunho lại kéo khóa lên.

“Ai lạnh?” – Jaejoong mỉm mỉm cười. Nó vừa kéo khóa xuống vừa nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ cao cao, trắng trắng.

“Cậu!” – Yunho bực bội đáp, kéo khóa lên lần nữa rồi nhảy xuống xe, đội mũ bảo hiểm cho nó trước khi Jaejoong kịp làm thêm trò gì.

Còn tôi thì nóng.

Bị ấn ngồi vào xe, Jaejoong bấy giờ mới rụt người, kéo áo Yunho:

“Này, chở tôi về đồn thật sao? Tha cho một lần đi. Còn chưa kịp đua hết một phần tư chặng đường nữa đó.”

“Tôi bảo về đồn!” – Yunho gằn giọng

“Thì về vậy.” – Jaejoong nhún vai.

Yunho khởi động xe và chuẩn bị lên gas. Như sực nhớ chuyện gì, anh quay ra phía sau:

“Này! Xe sắp chạy. Nhớ ôm tôi đó.” – Anh ra lệnh.

“…”

“Này, có nghe không?”

“...”

“Này!”

“Tôi không phải tên “này”.” – Giọng Jaejoong nghe nghẹt nghẹt.

“Jaejoong, nhớ ôm tôi.” – Yunho thở hắt ra, cảm thấy cơn giận của mình - nếu có – thì nãy giờ chắc cũng phải đụng đến tầng bình lưu.

“Nàyyyyyyyyyyy!”

“Đã bảo không phải tên này mà!”

“Jaejoong, cậu làm gì thế??” – Yunho quát lên. – “Tôi bảo cậu ôm tôi chứ có phải… … phải…”

“Phải gì?” – Jaejoong tinh quái hỏi lại.

“Chứ không phải sờ MÔNG tôi!!” – Anh quạu.

“Tôi không cố tình mà.” – Giọng Jaejoong thật như đếm.

“Đi.” – Yunho rồ gas bất ngờ làm Jaejoong phải ôm chầm lấy bụng anh, không có dịp để bàn tay “vô tình” chu du đi chỗ khác thêm một lần nào nữa.

Xe chạy được một đoạn, cậu dựa đầu vào vai Yunho, nói lớn để tiếng không bị gió át đi:

“Trong “nghề” đua, tôi gặp qua nhiều cảnh sát công lộ rồi. Bị bắt thì lần này chỉ mới lần thứ hai. Có điều tay cảnh sát hồi trước dễ thương hơn anh nhiều.”

“…”

“Tôi xin xỏ một lát là tha ngay.”

“…”

“Đã vậy body còn đẹp hơn anh.”

“…”

“Mông to hơn.”

“Kim Jaejoong! Cậu còn nói một tiếng nữa tôi thưa luôn tội quấy rối tình dục người thi hành công vụ.”

“Nhưng mà ngực và bụng không đẹp bằng cảnh sát Jung.” – Jaejoong vẫn lì lợm nói cho dứt ý. Nói xong, nó dựa vào vai Yunho, tay vẫn siết qua bụng anh.

Không hiểu sao Yunho cảm thấy mùa đông năm nay nóng bức một cách lạ kỳ.


*************************************

“Cảnh sát Jung…”

“…”

“Sao anh chạy chậm quá vậy, lúc nãy đua với tôi “đ㔠lắm mà?”

“Giờ áp giải cậu về đồn chứ không phải đua.”

“Chạy nhanh một chút cũng đâu sao.”

Yunho im lặng nhưng bất giác cũng tăng tốc độ.

“Cảnh sát Jung…”

“…”

“Từ đây về đồn còn xa không?”

“Mười phút nữa là tới.”

“Oa!”

“Sợ bị bắt thì đừng có đua xe, lạng lách, phạm luật.”

“Không phải sợ… Nhưng sao đồn cảnh sát gần quá vậy?” – Jaejoong đáp. –“Hay anh chở tôi đi vài vòng rồi hãy về, nha.”

“Về đồn. Bị bắt. Không phải đi chơi.” – Yunho gằn từng tiếng. Tự cảm thấy mình sắp xài hết tất cả kiên nhẫn tích trữ 24 năm qua.

“Nhưng mà…” – Giọng Jaejoong bất giác chùng xuống. –“Bị bắt lần này chắc lâu lắm tôi mới có dịp ngồi lên xe máy lần nữa.”

“Nói vậy thôi chứ chắc không phạt nặng.” – Yunho mềm lòng, anh an ủi Jaejoong. –“Tôi sẽ không báo cáo việc cậu cướp xe, vượt đèn đỏ lần hai. Hai tội trước cùng lắm tước bằng lái, giam xe, đóng phạt. Rồi cậu vẫn được ngồi sau lưng người khác chở đi lòng vòng nếu muốn.”

“Anh nói thật hả?” – Jaejoong reo lên. Nó siết lấy hông Yunho rồi dụi “mũ bảo hiểm” vào lưng anh.

“Này, yên cho tôi lái xe. Lần này tôi tha vì … vì… Tóm lại là lần này tha, lần sau để tôi bắt được một lần nữa thì đảm bảo ở tù đấy.”

“Cảnh sát Jung dễ thương ~ ~ ~ ~…”

“Thôi.”

“Nhưng mà… chạy vài vòng nữa đi…” – Nó chuyển sang tông “nhỏ nhẹ”.

“Đừng có được nước lấn tới.” – Yunho cảm thấy mình đã sai lầm khi nhượng bộ Jaejoong. Anh cho xe chạy chậm lại một chút rồi nói tiếp. –“Tôi đang thi hành công vụ chứ không phải đang đi chơi đùa giỡn với cậu đâu.”

“Anh …” – Jaejoong hơi hẫng. Nó ngưng ngang câu nói rồi im bặt. Chợt, chưa đến vài phút sau, nó đập đập lưng Yunho, giọng hơi hoảng. –“Ngừng, ngừng xe.”

Yunho nghi ngại nói:

”Lại định giở trò gì đây?”

“Ngừng, ngừng đi mà.” – Giọng Jaejoong ngày càng khẩn thiết hơn và Yunho buộc lòng đạp thắng gấp. Tin thêm một lần chắc cũng không hại gì ai. Với lại chân nó đang bị thương như vậy, chẳng thể nào lừa được anh.

Yunho vừa dừng xe lại, Jaejoong đã lao xuống vệ đường, tháo nón bảo hiểm và nôn thốc nôn tháo. Nó nôn lâu đến mức Yunho phải tiến đến, tháo mũ của mình, một tay đỡ người, một tay vỗ vỗ vào lưng Jaejoong:

”Sao rồi?”

Jaejoong không đáp và vẫn nôn. Yunho không ngửi thấy mùi rượu từ người Jaejoong nên nghĩ nó đã bị trúng thực.

“Sao thế hả? Có cần đưa tới bệnh viện không?” – Anh lo lắng hỏi.

Một chốc lát sau, nó quệt miệng, run rẩy ngước nhìn anh, khóe miệng và cằm dưới lem luốc … máu.

“Cậu…” – Yunho sững sờ không nói nên lời.

“…”

“Chuyện gì thế?”

“Cảnh sát Jung…”

“Jaejoong, tôi hỏi chuyện gì?” – Chụp lấy vai nó, Yunho gằn giọng. Tim anh bất giác thắt lại khi nhìn thấy gương mặt tái xanh của Jaejoong. Tận thâm tâm Yunho không hiểu sao mình lại cảm thấy lo lắng cho một người mới quen đến vậy.

“Không sao.” – Bấy giờ Jaejoong có vẻ đã khỏe lên. Nó cười khì, lấy hai ống tay áo chùi mặt lia lịa. –“Thường ấy mà. Ổn rồi, lên xe đi tiếp thôi.”

“Nói cho tôi biết chuyện gì đã!” – Yunho nghiêm giọng, hai tay vẫn giữ lấy vai Jaejoong.

“Ung thư bao tử đó.” – Nó thản nhiên đáp. Đôi mắt to xám đen trong vắt nhìn thẳng vào Yunho không ánh lên dù chỉ là một tia buồn phiền. – “Mốt phẫu thuật rồi. Chưa rõ sống chết vì bác sĩ không xác định được nó đã di căn đến đâu. Thế nên trước khi nhập viện, tôi quyết định bay nhảy một đêm cho thỏa.”

“Cậu..”

“Thương hại tôi hả?” – Nhìn chằm chằm vào gương mặt nhăn nhó đờ đẫn của Yunho, Jaejoong hỏi.

“Tôi…”

“Vậy chở tôi đi chơi vài vòng trước khi về đồn đi.”

Đến nước này thì Yunho đành im lặng. Thở hắt ra, anh cúi người cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm cũng màu xanh cốm của Jaejoong bấy giờ đang vứt lăn lóc dưới nền đất rồi đội vào cho nó.

“Đi.”

“Yaaaaaa!” – Jaejoong hét lên rồi nhảy tưng tưng, được một lúc phải gập người vì đau. Bắt gặp ánh mắt tóe lửa của Yunho, nó mỉm mỉm cười rồi lên xe, vòng tay qua lưng anh nhẹ nhàng.

Trước khi nổ máy, Yunho lấy di động gọi cho Junsu:

“Junsu, hyung không đuổi kịp đối tượng. Đã để trốn mất.”

<<…>>

“Cậu cũng vậy à?”

<<…>>

“Thế nhờ cậu một chuyện được không, Junsu? Giúp hyung về đồn lập biên bản báo cáo nhé. Hyung có chuyện, cần về nhà gấp.”

<<…>>

“Cảm ơn.”

Nói rồi, Yunho cúp máy và bật chìa khóa khởi động xe.

“Cảnh sát Jung…” – Giọng Jaejoong vang lên sau lưng anh, nhẹ hẫng.

“Gì vậy?”

“Anh không bắt tôi về đồn à?”

“Đưa cậu đi chơi cả đêm, sáng về còn phải thẩm vấn lập biên bản, tôi mệt lắm." – Yunho đáp. –“Để khi nào cậu phẫu thuật xong, khỏe mạnh trở lại, sẽ bắt sau.”

“Yahh… cảnh sát Jung…” – Nó lại dụi mũ bảo hiểm vào lưng Yunho. –“You are so cool.”

“Muốn đi đâu nào?”

“Ra biển đi, cảnh sát Jung!”

“Ok!”

…
*************************************

Đêm ngả về sáng nhanh như chưa từng có sao Hôm lặn rồi lại sao Mai mọc. Đúng hơn, cho đến khi Yunho và Jaejoong để ý nhìn lên bầu trời thì những tia nắng đầu tiên của ngày đã ló dạng.

…

“Về thôi.”

Ngạc nhiên thay, Jaejoong lại là người lên tiếng trước. Nó dí dí chân lên bãi cát rồi quay sang nhìn Yunho. –“Một đêm thật tuyệt. Cảm ơn anh, cảnh sát Jung.” – Vừa nói, Jaejoong vừa nở nụ cười – một nụ cười vui vẻ thật sự kể từ lúc gặp anh.

Hừng đông sau lưng Jaejoong làm mái tóc nâu của nó ánh đỏ. Những tia sáng đầu ngày cũng nhuộm rực rỡ màu áo và như tạo thành một vầng hào quang bọc quanh Jaejoong. Nhưng đối với Yunho, hừng đông không đẹp và rạng rỡ bằng nụ cười anh đang nhìn thấy.

Ít ra, nó không ấm áp bằng.

“Ừ, về thôi.”

Yunho đưa Jaejoong về nhà, theo địa chỉ anh nhìn thấy trên chứng minh thư của nó. Suốt quãng đường về, Jaejoong không nói câu nào, chỉ tựa đầu lên vai anh như đã ngủ.

Yunho nắm lấy tay Jaejoong đang vòng qua bụng mình để chắc chắn nó không bị rơi ra khi ngủ quên rồi hạ tốc độ. Chiếc xe lướt đi trên xa lộ chậm dần như ý muốn của kẻ chủ nhân đang trong tâm trạng rối rắm.

…

“Ây da.” – Jaejoong vươn vai bước xuống xe. –“Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.”

“Chiếc xe tôi sẽ đưa qua cho cậu sau.” – Yunho nói.

“Cảm ơn anh, cảnh sát Jung.” – Jaejoong toét cười. –“Nếu mọi chuyện ổn, nhất định tôi sẽ một lần nữa “khiêu chiến” với anh.”

“Vậy thì phải cố sao chiến thắng.” – Yunho nói, không biết mình đang cổ vũ Jaejoong ở khía cạnh nào. –“Cậu còn nợ tôi một lần ngồi đồn lập biên bản đó.”

“Ha ha.” – Jaejoong cười rồi tiến đến vài bước, đối diện với Yunho. Rồi một cách bất chợt nhất, nó chồm người, hôn vào môi anh, thật nhẹ.

Yunho không nói được tiếng nào ngoài chuyện sững sờ nhìn chằm chằm vào nó. Jaejoong quẹt mũi, đỏ mặt nhưng vẫn giữ trên môi nụ cười:

“Lần đầu của tôi đó. Và nếu tôi chết, đây sẽ là lần duy nhất. Cảm ơn anh… Yunho.”

Nói rồi nó chạy biến vào nhà.

Nhìn theo Jaejoong mãi cho đến khi dáng vẻ thanh mảnh đó khuất sau cánh cổng tòa biệt thự, Yunho thở ra.

Đó cũng là lần đầu tiên của tôi. Và tôi không muốn đó là lần duy nhất. Thế nên phải ráng lên, Jaejoong.

…



*************************************

Yunho không thể bắt mình thôi nghĩ về “oắt con ngốc nghếch”. Vài ngày sau, đích thân anh đưa xe đến nhà Jaejoong và nhân dịp này cũng muốn hỏi thăm về tình hình của nó. Đón tiếp anh ở phòng khách là cha mẹ Jaejoong.

“Cậu bảo sao? Ung thư bao tử???? Jaejoong nhà chúng tôi??” – Cả hai ông bà đồng thanh la toáng lên. Ông Kim ngạc nhiên đến tròn mắt còn bà mẹ thì run run bám người vào ghế.

“Dạ? Jaejoong bảo cháu… cậu ấy mổ vào thứ tư tuần trước, thưa hai bác…” – Yunho cảm thấy có cái gì đó quặn lên trong lòng anh khi ba mẹ Jaejoong đột nhiên nhìn nhau rồi nhìn anh ái ngại, nửa buồn cười, nửa thương hại.

“Jaejoong… có chuyện gì thế, thưa hai bác?”

“Cậu… bảo cậu tên Jung Yunho?” – Ba của Jaejoong đáp lại câu hỏi của Yunho bằng một câu hỏi khác.

“Vâng ạ.”

“Toàn bộ câu chuyện của cậu, chúng tôi hiểu… Nên đang không biết phải xin lỗi cậu Jung bằng cách nào.”

“Dạ? Sao ạ?”

“Jaejoong nhà chúng tôi… hiện đang đi du lịch Mỹ với anh họ nó, Yoochun. Đúng là từ thứ ba tuần trước.” – Bà Kim rụt rè nói. –“Nó khỏe mạnh, chẳng bị gì và gửi hình cho chúng tôi hàng ngày qua mạng. Hơn nữa… chắc chắn cũng chẳng có chứng ung thư nào như đã nói với cậu.”

“Từ sau khi rớt đại học… Jaejoong đâm ra ăn chơi lêu lổng, tụ tập đàn đúm quán bar và đua xe… Chúng tôi bảo mãi nó vẫn không nghe.” – Ông Kim nói với giọng cứng rắn hơn. –“Lại thường xuyên nói dối, đi chơi nhiều ngày không xin phép. Hai chúng tôi hết cách bảo nó.”

“Mà lỗi cũng tại chúng tôi đã ép Jaejoong học hành, thi vào ngành nó không thích…”

“…”

“…”

Cha mẹ Jaejoong còn nói nhiều, nhiều nữa, lại liên tục xin lỗi Yunho nhưng anh không nghe, cũng chẳng nhớ được gì. Yunho nghĩ rằng anh đã quá hiểu. Cuối cùng, anh vẫn là kẻ ngu ngốc bị lừa. Là kẻ ngu ngốc nhất trên đời khi tin vào… nụ hôn đầu tiên, tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Đèn đỏ. Khi đèn đỏ bật, lẽ ra anh phải dừng lại. Vì anh đã phá luật, đã vượt qua nên mới nhận lấy nỗi đau và sự hụt hẫng này.

Có lẽ thứ tình cảm kỳ lạ dấy lên mãnh liệt trong anh cả tuần nay đã có một nguyên cớ hợp lý để … lụi tàn.



*************************************

Giá như tình yêu có chỗ dành cho lý trí.

Nếu có thì hẳn Yunho đã không khổ sở như vậy. Ngay khi anh đoan chắc thứ tình cảm kỳ lạ của mình đã tắt hẳn thì đôi mắt vẫn cứ vô thức dõi theo những chiếc xe motor xanh lá cây tình cờ lướt qua mình.

Đã năm tháng kể từ khi anh gặp và chia tay Jaejoong.

Theo lời Junsu, kẻ cậu ta để sổng mất đêm ấy cũng lấy lý do đi chữa bệnh dạ dày. Quả là đã có sắp xếp chu đáo. Trò lừa của những thằng oắt choai choai. Ho là giả. Máu là giả. Nụ hôn là giả. Có lẽ chỉ có lòng tin và tình yêu của Yunho là thật.

Anh không nghĩ tâm trạng trống rỗng của mình gọi là đau.



Seoul đã vào xuân.

…

<<Rẹt rẹt. Hyung, có hai chiếc motor chạy quá tốc độ vừa vượt đèn đỏ ở ngã tư. Thấy cảnh sát hụ còi, chúng chia làm hai hướng. Một trong hai chiếc đang đi về phía anh. Biển số không rõ nhưng xe sơn màu xanh lá cây. Em nhận ra chúng, hyung. Hai kẻ đã lừa chúng ta gần nửa năm trước!!!!>>

Điện đàm vừa nhận được của Junsu làm Yunho bất giác cảm thấy nóng người. Tim anh đập liên hoàn trong lồng ngực.

Jaejoong. Cuối cùng cậu cũng xuất hiện.

Chiếc xe màu cốm lướt qua Yunho và kẻ chủ nhân vẫy tay với anh như muốn mời chào. Yunho tắt đèn báo và còi hụ ngay từ đầu, tập trung đuổi theo kẻ anh đã chờ đợi bấy lâu.

Jaejoong dẫn Yunho thẳng ra bãi biển.


…

Xuống xe, việc đầu tiên Yunho làm là … còng tay Jaejoong.

“Ê này, anh chào đón người ta kiểu gì vậy?” – Jaejoong la toáng lên.

“Đã nói cậu nợ tôi một lần lập biên bản mà.” – Giọng Yunho đột nhiên đâm ra bỡn cợt. –“Quên sao?”

“Yunho thay đổi rồi à?” – Nó cười, vẫn tinh quái và ngọt ngào như xưa. –“Lại còn biết đùa nữa.”

“Hay cậu muốn hoãn lại bằng cách hôn tôi?" – Vẫn giữ vẻ trêu chọc, Yunho nhả nhớt hôn nhẹ lên môi Jaejoong. Lần này thì nó có hơi hoảng. Nghiêng người để tránh nụ hôn của Yunho, Jaejoong cười gượng:

“Yunho à…”

“Hay cậu lại nôn ra máu và bảo rằng chứng ung thu tái phát?”

“Yunho…”

“Hoặc vạch áo để quyến rũ tôi?” – Vừa nhếch cười nguy hiểm, anh vừa từ từ kéo khóa chiếc áo khoác của Jaejoong. Không rõ vô tình hay cố ý, nó đang mặc chiếc áo khi lần đầu gặp anh năm tháng trước.

Chiếc khóe kéo xuống từ từ, để lộ bờ ngực vẫn rất trắng trẻo của nó. Jaejoong đột nhiên mỉm cười:

“Hiểu rồi, chắc anh Yunho đã đến gặp ba mẹ tôi…”

Vẫn im lặng, Yunho tiếp tục trò đùa của mình. Và rồi… anh lập tức khựng lại khi nhìn thấy… cái đó.

“Jaejoong…” – Yunho ngước lên, giọng hụt hẫng như vừa đánh mất một cái gì rất quý giá. Anh gọi tên nó một lần.

“Jaejoong…”

Hai lần.

“Jaejoong.”

Ba lần.

Cho đến khi nước mắt không biết tại sao lại rơi.

Yunho vừa nhìn thấy … một vết sẹo mổ dài vắt ngang bụng Jaejoong – thứ mà chắc chắn năm tháng trước không hề có.

“Tôi đã giấu ba mẹ chuyện phẫu thuật… chỉ cho mỗi người anh họ biết. Thế nên … cũng dẫn đến một vài chuyện phiền hà.”

“…”

“Tôi chỉ không ngờ chuyện đó lại làm anh …” – Jaejoong cắn môi, đắn đo lựa lời, không biết nên dùng từ “tổn thương” hay “đau khổ”. Nó nghĩ, hai từ ấy đều thân thiết vượt quá của mối quan hệ giữa cả hai.

Nhưng… nước mắt anh đã rơi.

“Yunho.” – Jaejoong gọi tên Yunho, chỉ một lần duy nhất, rồi ôm chầm lấy anh. Yunho dường như vừa cố gắng làm tổn thương nó sao cho xứng đáng với những tổn thương anh đã chịu năm tháng qua. Dường như… anh đã thật sự bị tổn thương.

Vì nó.

Nó mỉm cười, vẫn siết chặt lấy tay cảnh sát vừa cố tỏ ra playboy nhưng rồi vẫn để lộ cái đuôi cù lần, ngốc nghếch.

Có lẽ thứ tình cảm kỳ lạ nó luôn cố gắng đè nén trong suốt năm tháng qua đã có một nguyên cớ hợp lý để … bùng lên mạnh mẽ.

“Yunho à, lúc nãy khi đuổi theo Jae, anh lại vừa vượt đèn đỏ đấy.”

THE END.

EXTRA:

“Lần này bắt được rồi, hết xạo nhé!!”

“Mông to… tha cho tôi…”

“Nói cái gì đấy?”

“Cảnh sát Kim, tha cho tôi… Lần trước quả thật tôi sắp phải đưa em trai đi chữa bệnh nên mới bay nhảy lần cuối mà.”

“Đừng nói nhiều! Về đồn ngay!”

“Cảnh sát Kim.”

“Đúng là biến thái. Xe cộ gì toàn ếch… Bệnh hoạn!! Không hiểu sao lần trước lại tin lời anh. Về đồn.”

“Cảnh sát Kim…”

‘VỀ ĐỒN!!!!!!!!!”


SIGNATURE

.
:
{01} DBSKVN kShop {02} DBSKVN kShop {03} DBSKVN kShop {04} DBSKVN kShop {05} DBSKVN kShop
Về Đầu Trang Go down
 

[One-shot] Đèn Đỏ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Đọc kĩ rules trước khi post bài


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSKVN - Always Keep The Faith  :: ıllıllı We're Cassiopeia ıllıllı  ::  x Together-
Chuyển đến 
Skin by pyn.k0ol@DBSKVN
Trình duyệt web FireFox hoặc Google Chrome để được hiển thị forum tốt nhất
Quảng cáo sẽ biến mất khi các bạn đăng nhập
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất